[Mihyo] Song sinh

5.3K 297 30
                                    

Nếu định giết tôi, mẹ sẽ làm thế nào nhỉ? Dùng vật cứng nện vào đầu tôi như thường lệ, bóp cổ tôi như thi thoảng bà vẫn làm, hoặc đẩy tôi khỏi ban công rồi làm ra vẻ là tôi tự tử cũng nên. 

Chắc chắn là thế! Tôi cũng nghĩ sắp đặt thành vụ tự sát là cách hay nhất. Khi bạn cùng lớp và thầy cô giáo tôi hỏi đến, nhất định bà sẽ trả lời "Con bé Jihyo vốn mắc bệnh trầm cảm mà, chắc nó hết sức chịu đựng rồi nên mới tự sát." 

Thế là chẳng ai nghi ngờ gì nữa. 

Gần đây, mẹ còn thẳng tay đánh đập nên những vết thương trên người tôi ngày một nhiều hơn. Dù gì cũng là con cái, có ghét bỏ thì chỉ nên bóng gió thôi mới phải. Thế mà mua bánh sinh nhật cho em gái nhưng cố tình bỏ qua tôi, mua quần áo mới cho em nhưng lại chẳng mua cho tôi thứ gì. Mẹ đó giờ toàn hành hạ tôi về tinh thần.

"Jihyo, con là chị, phải nhường em chứ?" - Đây là câu cửa miệng của mẹ.

Tôi và Mina là hai chị em sinh đôi khác trứng nên trông chúng tôi chẳng có chút mối liên hệ nào. Mina vừa xinh xắn vừa đài các, mỉm cười trông y hệt đóa hoa bừng nở. Ở trường, thầy cô và bạn học đều yêu mến em. Tôi cũng thích Mina, vì đôi khi được em cho đồ ăn.

Mẹ thường cố ý không nấu cơm cho tôi, nên hầu như lúc nào tôi cũng đói. Nhưng hễ tôi lén mở tủ lạnh trong bếp ra là mẹ lập tức cầm gạt tàn nện tôi. Vì sợ bị đánh nên tôi chẳng dám ăn thứ gì. Có lúc tôi đói tưởng chết, Mina bèn đẩy khay cơm dở sang cho. Nói thực lòng, trong mắt tôi lúc ấy, em gái đúng là thiên sứ, một thiên sứ có đôi cánh màu trắng đã sẵn sàng ngừng bữa ăn của mình lại để nhường nó cho tôi.

Nhìn thấy Mina cho tôi đồ ăn, mẹ không hề tức giận. Từ trước đến giờ, bà hầu như chưa mắng em câu nào. Đối với mẹ, Mina chính là báu vật. Tôi cảm ơn em rồi ăn ngấu nghiến, bụng bảo dạ, vì đứa em gái quý báu này, dù phải giết người tôi cũng dám.

Chúng tôi không có cha. Kể từ khi nhớ được mọi chuyện, trong nhà đã chỉ có ba người sống với nhau là mẹ, Mina và tôi. Hiện tôi đang học lớp tám. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế.

Mẹ và Mina đều có phòng riêng, tôi thì không. Vì thế, đồ đạc của tôi phải nhét vào gian chứa đồ cùng máy hút bụi và các món gia dụng khác. Cũng may, ngoài đồng phục học sinh và sách vở ra, tôi gần như không có gì nên chẳng cần nhiều không gian để sống, áo quần cũng toàn đồ của Mina để lại. Tôi chỉ có độc một mảnh đệm vuông đã bẹp dí mà thôi. Nó cũng bị đặt trong bếp, bên thùng rác, còn tôi ngồi trên đó học bài, tưởng tượng linh tinh và ngâm nga một mình. Đối với tôi cái đệm là thứ quý giá vô cùng. Nằm cuộn mình trên đó như một con mèo để nghỉ ngơi, mình mẩy tôi không còn đau nữa.

Mỗi sáng tôi đều ôm bụng đói ra khỏi nhà. Nếu cứ ngồi lì mãi đấy, mẹ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét, ngụ ý "Con ranh kia sao vẫn chưa đi nhỉ?" nên tôi phải biến càng sớm càng tốt. Chỉ nấn ná một vài giây cũng có thể bị đánh bầm dập. Bất cứ việc gì tôi làm, mẹ đều moi được lỗi để trừng phạt.

Trên đường đi học, có lúc Mina rảo bước lên trước để tôi ngắm nhìn đầy ngưỡng mộ. Lúc nào em cũng bước đi khoan thai với mái tóc xõa bồng bềnh. Trước mặt mẹ, tôi và em gần như không trò chuyện với nhau, nhưng những lúc không có mẹ bên cạnh, chúng tôi lại rủ rỉ như chị em thân thiết. Có điều khi đến trường, Mina rất được mến mộ nên thường đứng với vô số bạn bè tán dóc đủ thứ chuyện, vô tình bỏ quên tôi. Dù ghen tị với Mina vô cùng nhưng không bao giờ tôi có đủ can đảm để hòa nhập với mọi người. Hậu quả là tôi không có một người bạn nào, giờ ra chơi chỉ nhoài ra bàn giả vờ ngủ.

Sự tồn tại của Mina là một chỗ dựa tâm hồn đối với tôi. Ai cũng yêu mến Mina, còn tôi là ruột thịt với em, điều này khiến tôi rất đỗi tự hào. Mẹ thuộc tuýp người không thạo giao tiếp. Dù nhe nanh múa vuốt như ác quỷ với tôi nhưng ra ngoài thì bà rất ít nói. Trừ làm việc để nuôi hai chị em tôi, bà chủ trương không giao tiếp với người khác. Cho nên về bản chất, mẹ gần với tôi. Cả tôi và bà đều vô cùng ngưỡng mộ sự thanh thoát và khí chất cuốn hút người người của Mina.

Trong lúc trực nhật, các bạn nói chuyện với tôi. Tôi đã không trò chuyện với các bạn ba ngày và sáu giờ rồi. Nhưng hôm nay thì nói nhiều hơn.

"Jihyo, cậu cứ như hàng nhái của Mina lớp A ấy nhỉ? Sao hai cậu chẳng có vẻ gì là chị em với nhau thế?"

Một cô bạn tay cầm chổi nói với tôi. Mấy cô đứng quanh nhất loạt cười ầm lên. Tôi đã quá quen với cách nói của cô ta nên chẳng lấy làm lạ và không tức giận. Nhưng tôi rất ghét điệu cười như thế ở những người khác.

"Gay rồi! Jihyo giận rồi đấy! Xin lỗi cậu nhé, tớ không có ác ý..."

Tôi có đáp. Nhưng vì đã quá lâu mới nói chuyện nên giọng tôi rất khẽ, hầu như không ai nghe thấy. Mọi người mau biến khỏi đây được không? Tôi vừa quét vừa nghĩ. Tuy trực nhật là luân phiên, nhưng thực tế thường chỉ có mình tôi làm.

"Này Jihyo, chắc hôm nay cậu phải đến phòng y tế nữa đi. Bị bầm tím ấy! Mấy vết bầm trên người cậu chứ còn gì, tớ biết cả rồi! Vì đã trông thấy lúc mặc quần áo bơi trong giờ thể dục. Nhưng mọi người cứ không tin? Cậu cởi áo ra cho mọi người xem đi."

Tôi chỉ im lặng, lúng túng đứng đó không biết nên làm gì. May sao đúng lúc Mina bước vào lớp để gọi tôi về nên các bạn đều tản ra và giả vờ vẫn đang quét dọn. Tôi thở phào vì được giải vây, thầm biết ơn em gái mình.

[AllMina] PHA LÊ ĐENNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ