- Mèo ơi em lo xong hết chưa ? Gấp lắm rồi đó !
- Dạ xong hết rồi chị . Chỉ đợi nam chính thôi ạ !
- Phến chưa tới nữa hả ? Em gọi lại nhắn nó tới lẹ đi cho chị coi !
- Dạ em nhắn rồi chắc Phến sắp tới rồi đó ạ .... A . Tới rồi kìa chị !
- Em làm cái gì mà lề mề quá vậy em ?
- Dạ em xin lỗi tại kẹt xe quá !
- Thôi được rồi vô thay đồ lẹ đi !
- Dạ ...
Lúc này là khoảng 5 giờ chiều , không khí từ hai bên căng thẳng tới nghẹn thở . MV lần này có một ý nghĩa vô cùng lớn đối với cả ekip của MTE . Trong suốt hơn 10 "không ăn không ngủ" , đặt dồn hết tâm sức vào MV lần này : Đừng hỏi em .
Các diễn viên , bối cảnh , dàn dựng đều được chăm chút một các hoàn hảo nhất . Tất cả đều phải tập trung cao độ nếu không muốn bị bỏ dở và sẽ phải làn lại từ đầu .
Gần 1 giờ sáng thì cảnh quay tại căn nhà vách đất mới được hoàn tất . Còn khoảng 6 ngày nữa mà lại còn quá nhiều việc phải làm , coi bộ phải vất vả thêm một thời gian nữa mới mong được ngủ ngon . Nhưng đó là truyện sau này , quan trọng là phải tính việc trước mắt cái đã . Ai cũng đều đã mệt rã rời chân tay , bụng lại đói còn đâu tâm trí mà lo lắng những chuyện chưa xảy ra cơ chứ . "Đoàn người" khoảng mười mấy hai mươi người rủ nhau tới một quán ăn đêm gần đó . Tầm đó cũng muộn lắm rồi , nhanh nhanh chóng chóng tìm đồ ăn cho no bụng rồi về đi ngủ cho khỏe người .
- Hôm nay vất vả cho mọi người quá . Mai thì chúng ta tạm nghỉ ngơi nửa ngày , lấy lại sức rồi quay lại chiến đấu tiếp ! Nha !
- Dạ ! Tụi em đồng ý liền !
- Vậy kêu đồ ăn đi ! Lần này chị trả tiền các em cứ gọi thoải mái ! Nha , không có ngại gì ở đây đâu á !
- Tụi em làm việc với chị cũng bao lâu nay hiểu tính chị không thích dài dòng lê thê rồi . Mình cũng như người nhà mà ngại gì chị ơi !
- Ờ vậy thì tốt ! Thôi gọi đồ ăn liền đi chị đói bụng quá rồi !
- Dạ ! Chị chủ quá ơi.....
Ai bảo họ đã lớn rồi chứ ! Vẫn vô tư và hôn nhiên lắm . Thẳng thắn với nhau vậy mới dễ sống ! Nhưng có lẽ cậu trai mới vẫn chưa quen với cách nói chuyện của hội đồng ấy nên vẫn còn ngại , vẫn cứ khách sáo , dạ vâng đủ kiểu . Nhưng đôi khi vậy cũng dễ thương !
- Phến em sao dạ ? Ăn tự nhiên đi làm gì mà bẽn lẽn như con gái dạ ? Đàn ông con trai gì mà vậy được em ?
- Dạ em ....
- Em không có phải ngại gì đâu . Ban đầu thì em bỡ ngỡ vậy thôi chứ sau em cũng quen thôi à ! Cứ tự nhiên đi bé ?
- Dạ em cũng quen dần rồi ạ ! Tại mặt em hơi đơ thôi chứ em cũng không có ngại đâu chị !
- Trời đất ơi mặt đơ mới sợ chứ ! Mèo em điện anh Hồ Khanh vẽ lại cái mặt nó cho chị đi chứ đơ vậy làm sao con gái nó theo ?
- Em thì ai theo được chị !
- Vậy thì mình phải thay đổi chứ ! Cười nhiều lên cho mặt nó tươi chứ cứ trù ụ vậy sao được cưng !
- Em vẫn đang cố chị !
- Thôi được rồi mọi người ăn no chưa ?
- Dạ rồi !
- Vậy chị ơi tính tiền cho em đi chị ...
Cuộc vui đã tàn . Giờ thì chỉ muốn về tới nhà là ngủ liền thôi . Về tới nhà thì đã gânc 2 giờ sáng . Nhưng có người lại không ngủ được !
Nghĩ lại những gì chị Tâm nói khi nãy mà có người mất ngủ . Đã hợp tác với chị được một khoảng thời gian rồi , cũng có thể nói đã hiểu chị phần nào . Nhưng chưa bao giờ nghe chị nói những lời như vậy với mình . Không quá sâu xa , rất thẳng thắn , vô tư .
Phến kém chị Tâm 10 tuổi , nhưng khi hai người đứng cạnh nhau lại không có gì gọi là quá ngượng gạo và khoảng cách giống như 2 - 3 tuổi hơn là cả chục tuổi . Không biết do chị Tâm trẻ lâu hay tại Phến già trước tuổi đây nữa ! Nhưng tạm gác truyện này qua một bên , hiện giờ cũng sắp sáng rồi . Gần như cả đêm Phến không ngủ được . Hễ cứ nhắm mắt lại là lại nhớ lúc khi nãy , chị Tâm lời nửa đùa nửa thật lại mở mắt , ngồi bật dậy tủm tỉm cười một mình . Đã mấy lần sờ tay dưới gối lấy chiếc điện thoại ra định nhắn tin cho chị nhưng lại không dám . Sợ chị đang ngủ lại thức giấc , cứ viết rồi lại xóa đi ; có đôi khi cũng hoàn chỉnh rồi mà không dám gửi đi - cứ vậy hoài mà trằn trọc tới sáng vẫn chưa ngủ được .
"Tinh tinh....Tinh tinh...."Tiếng chuông báo tin nhắn reo mấy hồi . Mơ màng cầm chiếc điện thoại trên tay mà hai mí mắt cứ cụp xuống . A ! Chị Tâm nhắn ! Chị hỏi thăm mình ! - Có phải thật không ???? Lúc này thì tỉnh hẳn rồi . Ngay lập tức trả lời liền . Cứ mỗi lần gửi đi là lại một lần chờ đợi . Không biết thực sự mình đang chờ cái gì ? Là chờ tin nhắn hay chờ người nhắn trả lời đây ?
" Em ổn mà chị . Ngủ ngon lắm , tinh thần gì cũng lấy lại hết rồi ạ ! Chị cứ yên tâm !
Vậy thì tốt rồi . Chị chỉ sợ em bệnh thôi ! Đến lúc đó bỏ ngỏ giữa chừng thì rắc rối lắm !
Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ mà ! Mà chị cũng đừng lo nhắc em không . Chị cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình nhé . Với em thấy chị hay ăn đồ cay không tốt cho sức khỏe đâu ạ !
Thằng này sao quan tâm chị ghê dạ ? Bộ thích chị hả ?
Dạ em chỉ là...
Là sao ?
Dạ em ...
Trời ơi căng dữ dạ . Chị nói giỡn thôi làm gì căng thẳng vậy cưng ?😂😂😂
Dạ em cũng chưa kịp tiếp thu ! Mà em hỏi chị một câu được không ?
Hỏi đi bé !
Nếu...Chỉ nếu thôi nha chị ! Em thích chị thật thì sao ?
Chị nghĩ là cũng nhiều người thích chị chứ đâu chỉ riêng em đâu . Cũng bình thường thôi !
Dạ ý em nói là tình cảm nam nữ ý chị !
Ukm thì vui trước đã . Mà em hỏi chi vậy ?
Dạ không có gì em đọc trên mạng thấy có cái bài kiểm tra hỏi chị luôn vậy thôi à !
Ờ vậy em nghỉ ngơi đi chị không phiền em nữa nha ! Bye cưng !
Bye chị ! 😙😙😙
😅😅😅 "
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh xuân anh gửi lại nơi em
FanfictionCó những điều thật đơn giản mà đôi khi ta không thể nhận ra chính xác điều gì mới là quan trọng nhất đối với bản thân mình . Đối với những người thương yêu ta chân thành thì đôi khi ta thấy họ phiền phức và thật khó chịu , muốn tránh xa họ . Ta cần...