White night

651 15 10
                                    

Sương đã xuống êm ả trên lá cành . Trời Sài Gòn không lạnh nhưng con tim vẫn thấy chút giá không thể tan . Từ lúc về tới nhà đến giờ đã 3 giờ sáng rồi , cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh em hiện ra làm cho con tim sao xuyến không tài nào yên giấc được ...Muốn biết bây giờ em ngủ chưa ? Em đang làm gì ? Định nhấc điện thoại gọi em mấy lần nhưng rồi lại thôi . Vừa nhắm mắt lại được đôi phút thì lại bật tỉnh . Quyết định khoác áo ra ngoài phố bởi ở nhà cũng không thể yên được .
Đi vòng vòng quanh co trong thành phố , cũng chưa biết mình muốn và sẽ đi đâu giờ này . Đi một hồi thì nhận ra đã đứng trước nhà em . Ngập ngừng muốn bấm chuông nhưng lại sợ làm em thức . Dây dưa một hồi lâu vẫn cứ ngập ngừng - muốn nhưng lại không dám . Rồi anh vẫn bấm . Hồi lâu cũng định quay lưng đi thì cũng vừa lúc đó em bước ra . Bất chợt ôm lấy em và chỉ muốn giữ em mãi trong lòng . 
- Sao vậy ? Sao giờ này còn tìm em chi ? Có mấy tiếng mà nhớ rồi hả ?
- Thì nhớ chứ ! 
- Sao giờ này không ngủ đi ?
- Không có ngủ được ! Nhớ em quá mà ! 
- Thiệt không đó ? Tin anh chắc chớt !

- Thiệt mà ! Mà hình như đâu chỉ riêng anh không ngủ đâu ha !
- Đang ngủ Mèo nó gọi thức rồi mới ra mở của chứ không cũng kệ ông à !
- Thiệt luôn hả ? vậy chắc phải gọi điện cảm ơn quá !
- Xàm quá à ! Buông em ra được chưa vậy ?

- Chưa ! 
- Thì cũng phải đi vô chứ đứng đây hoài hả ?
- Ờ ha ! Vậy vô trong ha !
..... Phến vô nhà - hai người ngồi xuống chiếc ghế salon dài ngay phòng khách . Tâm ngồi dự vai Phến , má kề ngực còn hai tay vòng ôm ra sau . Phến cũng thuận ôm Tâm vòng lòng .
- Hồi trước chưa có gì cách 1 ; 2 ngày có thấy sao đâu ! Giờ có mấy tiếng đồng hồ mà bầy đặt nhớ nhung rồi ! 
- Cũng không biết làm sao nữa ! Nhiều lúc thấy mình cũng dở hơi sao á ! Tự dung thấy nhớ em vậy thôi à ! 
- Xạo ! 
- Đâu có đâu ! 
- Ai tin cho nổi ! 4 giờ sáng rồi không biết làm gì nữa ! Mà bình thường thì mấy giờ anh ngủ ?
- Khoảng 12 gờ là anh ngủ rồi ! 
- Ủa còn sớm hơn em nữa ! 
- Bình thường mấy giờ em ngủ ?
- 1 - 2 giờ sáng gì đó !
- Trời đất ! Ngủ vậy rồi mấy giờ em mới dậy ?
- Bình thường 11 - 12 giờ gì đó ! Kỉ lục chắc 2 giờ chiều á !
- Gì dữ vậy em ? Em định thành heo con hay sao mà ngủ vậy ?
- Heo cái đầu anh á ! Vô duyên ! Người ta vậy mà nói heo !
- Thôi mà anh xin lỗi . Đừng có giận nha ! 
- Kệ anh ! Em đi ngủ ! 

- Tâm ...
Tâm giận dỗi bỏ vô trong phòng . Cũng phải thôi - con gái người ta vậy mà nói heo ai mà không giận . Thấy vậy Phến vội nắm tay cô kéo lại nhưng vẫn bị cô đẩy ra . Một khi đã chọc giận nàng rồi thì ...trời dỗ . Tâm bỏ vào trong phòng đóng sập của lại . Phến chạy theo Tâm , đứng ngoài cửa phòng cô , gọi mãi nhưng Tâm không trả lời . Gàn như đã bơ dẹp những lời anh nói bên ngoài . "Tâm ơi ! Em đừng giận nữa mà !..." - Nhưng thật lòng thì cô cũng không nỡ như vậy . Chừng 15 phút thì Tâm ra mở của . (Phến công nhận kiên trì ha!) 
- Em đừng có giận nữa nha ! Anh xin lỗi mà !

- Ai giận gì đâu ! 

- Em nói nha ! Đừng có bỏ mặc anh nữa nha !
- Anh đi vô đây đi !...
- Em nói thiệt á hả ?
- Không lẽ anh muốn ngủ ngoài ? Nếu thích thì em chiều anh luôn !
- Không có ! 
- Đi vô đi ! 
Nên nói sao ta ? Là do Tâm dễ quá hay tại .... thôi bỏ đi !!!

Thanh xuân anh gửi lại nơi emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ