***Vùng ngoại ô Trung Quốc***
Tại một căn nhà có hơi hướng cổ kính ở ngoại thành, có một nam nhân đang lẳng lặng nằm trên phiến đá dưới gốc cây đại thụ trước nhà, trên mặt là những làn nắng vàng nhạt.
Nam nhân ngũ quan thanh tú, tóc mái hơi rũ, làn da trắng nhợt đến trong suốt, bên dưới lớp lông cừu trắng là một thân hình gầy nhỏ, hơi thở của nam nhân lạnh lẽo, quanh người toát lên khí chất không có ở phàm nhân.
Cổng lớn ở phía xa mở ra, đi vào là Kim Tuấn Miên và Độ Khánh Thù. Từ cổng vào cách căn nhà một con đường dài, nhưng Kim Tuấn Miên vẫn là muốn xuống xe đi bộ, thuộc hạ ở đây đều hiểu nguyên nhân, giờ này phu nhân hẳn vẫn còn ngủ.
Kim Tuấn Miên bước nhanh đến gốc cây, nhẹ giọng thì thầm với Khánh Thù phía sau :
- Cậu vào nhà trước. Người làm đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi. Đừng làm ồn.
Độ Khánh Thù cũng không nhìn đến nam nhân, chỉ đi vào nhà. Nếu ngay khắc ấy cậu nhìn thấy người kia, hẳn sẽ rất bất ngờ.
Kim Tuấn Miên giang rộng vòng tay của mình, ôm cả chăn lông cừu cùng nam nhân vào lòng. Vẻ mặt hắn bây giờ dị thường hạnh phúc. Nam nhân khẽ mở mắt, trong đôi mắt là đồng tử đen viền bảy sắc lưu ly đang chuyển động. Giọng nói cũng đặc biệt trầm thấp :
- Đã về rồi ?
- Ân, Ling nhi có nhớ anh không ?
Nam nhân này không ai khác chính là Kim phu nhân. Người làm trong nhà đều truyền tai nhau, phu nhân của ông chủ không phải phàm phu tục tử mà là thiên tiên chuyển thế, tên của phu nhân cũng chỉ có một tự là Ling.
Ling lúc này ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào Tuấn Miên, mặc dù đã ở bên nhau rất lâu, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt này của Ling, Tuấn Miên vẫn là không kìm được tâm tình kích động.
- Anh nói chỉ đi 2 ngày.
Kim Tuấn Miên đang bận thất thần, nghe thấy câu hỏi của Ling liền tỉnh táo lại. Còn chưa trả lời, Ling đã đứng dậy bước đi, vì cậu vừa nhìn thấy, một người lạ mặt ở trong nhà (Đô Đô a).
Mà Đô Đô trong này nhìn thấy Ling, không khỏi kinh ngạc, người này so với Nghệ Hưng anh cậu giống nhau như đúc, chỉ khác Nghệ Hưng đem lại cho cậu cảm giác gần gũi, còn người này là một vẻ xa cách, như thể mọi vật xung quanh đều không cùng thế giới với y.
Kim Tuấn Miên vội đứng theo, đem chăn lông cừu bộc lấy người thương lại. Cưng chiều ôm Ling lên, giải thích :
- Sau này anh không ở nhà. Người đó sẽ bảo vệ Ling nhi.
Ling lọt thỏm trong cái ôm của Tuấn Miên, nhắm hai mắt rồi dụi đầu vào ngực Tuấn Miên, biểu tình thoải mái :
- Đã nói là không cần.
Kim Tuấn Miên thở dài, bộ dạng không nỡ :
- Đợi anh thêm một thời gian. Về sau sẽ không rời vợ nửa bước.
Bước vào nhà, Độ Khánh Thù đã ngồi trên ghế, vẻ mặt căng thẳng nhìn người đang được Kim Tuấn Miên ôm vào lòng.
- Đô Đô, giới thiệu với cậu, vợ tôi, Ling.
- Người này..
Kim Tuấn Miên gật đầu :
- Có hơi giống Nghệ Hưng của Diệc Phàm một chút (anh Miên quá thâm=]]). Nhưng Nghệ Hưng là Nghệ Hưng, đây là vợ của Tuấn Miên tôi. Cậu không được nhầm lẫn a.
Ling lúc này mở mắt, bảy màu lưu ly liền di chuyển quanh con ngươi, Ling nhìn thẳng vào đôi mắt Khánh Thù con ngươi dần tối đi rồi trở về màu đen tuyền, Độ Khánh Thù trừng lớn mắt, miệng há to kinh ngạc, ăn nói cũng bắt đầu lắp bắp :
- Chú..chú út, vợ chú...con mẹ nó không giống những người khác.
Ling nhìn Khánh Thù đủ rồi, lại lần nữa nhắm mắt an tĩnh. Từ tốn nói với Tuấn Miên :
- Người này, tin được.
Kim Tuấn Miên lại trịnh trọng tuyên bố lần nữa :
- Đô Đô, tôi đã nói tôi là thần. Vợ tôi đương nhiên phải là tiên nhân a.
Độ Khánh Thù vẫn là không mấy tin tưởng Kim Tuấn Miên, nhưng Ling trước mắt này cậu khẳng định không phải người thường, nhưng nói là tiên, cậu đương nhiên không tin. Đôi mắt này, rất giống Đào Đào ... chỉ là của Đào Đào vòng bảy màu lưu ly rất mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó thấy, điều này là Khánh Thù tinh ý nhận ra lúc Đào Đào hứng thú với con dao Kris.
Thực sự có một chuyện mà rất ít người biết, đó là về nhóm máu hiếm của Đào Đào, nhìn tình hình này xem ra cả Ling cũng cùng nhóm máu.
Đó là nhóm máu rất lạ, người nào có nhóm máu này, thể chất liền so với những người bình thường kém đi rất nhiều. Đào Đào bị thương trong vụ động đất, khi chữa trị tóc liền bạc trắng.
Những người nhóm máu này trong con ngươi sẽ có đường viền đẹp mắt, Đào Đào khi thích thú, viền bảy màu lưu ly liền di chuyển rất chậm.
Ling này xem ra cũng không khác, khi nãy Khánh Thù để ý thấy, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, vậy mà Ling ngủ dưới gốc cây trên người là tấm lông cừu dày nhầm giữ ấm, sắc mặt cũng không tính là quá hồng hào, xem ra thể chất phi thường mang tính hàn.
Kim Tuấn Miên nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Độ Khánh Thù, hậm hực nói :
- Yah yah, cái dáng vẻ thiếu đánh này của cậu là sao chứ ?
- Ai mà ngờ đến chú cư nhiên lại là thần. Trước giờ tôi chỉ nghĩ chú không mấy khi bình thường rồi lên cơn nói sảng thế thôi.
Ling hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn là nghe được cuộc trò chuyện của hai người, khoé miệng hé thành một nụ cười, lại theo thói quen dụi đầu vào vai Kim Tuấn Miên, thấp giọng cười khẽ :
- Tuấn Miên, không bình thường. Hắc hắc.. lại còn nói sảng.
Nụ cười của Ling làm Kim Tuấn Miên trong lòng thấy ngứa ngáy, cười như có như không nhìn thiên hạ trong ngực :
- Em nói đúng a, anh thực không bình thường nha. Em đã hiểu anh như vậy, tối nay có phải nên "làm" một bữa ăn mừng hay không ? (Thả dê level Suho =))
Ling nghe thấy lời nói không đứng đắn, cả người tỉnh hẳn, nhìn vẻ mặt như đói khát lâu ngày của Kim Tuấn Miên liền không khách khí nói ra một câu :
- Tuấn Miên, vô sỉ.
Người làm trong nhà thấy một màn này, trong lòng thầm khinh bỉ ông chủ mình, muốn xx phu nhân cũng không cần nghĩ đủ lý do tào lao như vậy a. Bất quá phu nhân nhà ta là thiên thần chuyển thế, ông chủ chính là phúc muôn đời nha.
Tuấn Miên lúc này ai oán phản bác :
- Sao vợ lại nói anh vô sỉ a ? Chúng ta là tâm linh tương thông, đương nhiên phải "làm" mừng.
Vùng khỏi lòng Tuấn Miên đi thẳng lên lầu, mặt Ling đã đỏ chín như trái cà chua. Bất quá như vậy Tuấn Miên cũng không có ý định buông tha, chân chó chạy theo vợ :
- Ling nhi a. Nôn nóng như vậy sao.. Uy, đợi anh.
Tuấn Miên ôm ngang Ling vác lên vai, quay đầu nói với Khánh Thù :
- Nhà tôi cậu cứ thoải mái. Đừng làm phiền là được.
Nói rồi Tuấn Miên biến mất ở khúc hành lang. Để lại Khánh Thù còn đang ngơ ngác.
Độ Khánh Thù quay qua nói với người làm :
- Trời còn chưa sáng hết đã ân ân ái ái. Ông chủ các người thực là không biết an dưỡng tuổi già rồi đi.
Người làm trong nhà cực kì nghiêm túc trả lời Khánh Thù :
- "Làm" buổi sáng sẽ giúp phu nhân hấp thu được tinh hoa của mặt trời. Đến lúc đó vạn vật mới có thể sinh sôi nảy nở. (==||)
- Ha hả, phu nhân nhà các người là mẹ thiên nhiên sao ?
Người làm ngay lập tức lắc đầu :
- Không phải.
Khánh Thù thầm cảm ơn vì những người này còn có lí trí, lại nghe họ nói tiếp :
- Ông chủ nói phu nhân nhà ta là trên cả vạn vật. Mẹ thiên nhiên cũng không đủ trình. (=]]]]])
Độ Khánh Thù xém chút bật ngửa, đây chẳng phải là logic của fan não tàn hay sao ? Rồi lại nhìn đến đám người này trong mắt chỉ có sùng bái, Khánh Thù thầm cầu mong được về nhà sớm.
Dù gì cũng đang rảnh rỗi không việc gì làm, Khánh Thù vừa ăn táo vừa bỏ chân lên bàn, bộ dạng lười biếng hỏi những người xung quanh.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Kim Tuấn Miên phải cần tôi đến bảo vệ phu nhân của chú ấy vậy ? Bị ám sát sao ? Hơn nữa, Kim gia không có ai dùng được sao ?
Người làm cũng không ngại nói thật :
- Vài tuần nữa cuộc bầu cử Tổng thống nhiệm kỳ tới sẽ chính thức nổ ra. Bọn người đó đều có suy nghĩ, nếu lôi kéo được Kim gia liền làm được Tổng thống. Ông chủ nhiều lần cự tuyệt nên mấy ngày trước đã có người ý đồ bắt cóc phu nhân của bọn tôi, đáng nói chính là người này cư nhiên lại là thủ hạ của ông chủ bị người khác mua chuộc. Ông chủ từ đó không tin được thủ hạ trong nhà, nên đã tìm cậu về.
Độ Khánh Thù vừa nghe vừa gật gù, chuyện này là chuyện thường tình trong giới chính trị, nghĩ nghĩ một chút lại hỏi :
- Chú út có nói tại sao lại chọn tôi không ?
Người làm hào hứng nói tiếp :
- Ông chủ nói cậu là Ngao Thiên Khuyển đầu thai chuyển kiếp, được Nhị Lang thần phái tới bảo vệ phu nhân cành vàng lá ngọc của nhà chúng tôi. (Chết cười =]]])
- Ông chủ các người là lậm kiếm hiệp tu tiên sao a ? Gì mà Ngao Thiên Khuyển, đó không phải là con chó mực biết sủa thôi sao ?
- Ông chủ còn nói, nếu cậu một mực không nhận mình là chó thần, thì chính là vì Ngao Thiên Khuyển vẫn còn đang ngủ sâu trong tâm trí cậu, đến khi phu nhân gặp nguy hiểm, bản năng của chó thần sẽ thức tỉnh.
Cực kì thực tế và khoa học !
Độ Khánh Thù cảm thấy cuộc đời những người này bị Kim Tuấn Miên tẩy não đến hết thuốc chữa, cũng không đôi co thêm, Khánh Thù lặng thinh không nói nữa.
Lúc này, từ ngoài nhà bước vào một thân ảnh cao ngất, khuôn mặt cương nghị, từng bước từng bước vững vàng đi vào sảnh chính, bộ âu phục Đại tướng làm người ta nhìn thôi cũng thấy khí chất ngời ngời. (Chung Nhân của Đô Đô xuất hiện)
BẠN ĐANG ĐỌC
[EXO] Người Tình Huỷ Diệt
FanfictionThể loại : Trọng sinh, hắc bang, EXO fanfiction. Hãy đọc Mở Đầu !