Moonlight12041994 ! Em đã vất vả rồi a ^^ Cũng đã làm hết sức rồi. Đăng chap sớm cho em relax neh.
____________________________________
***Tại một căn biệt thự ngoài thành***
Kim Thạc Trân dần tỉnh táo, thử cử động tứ chi thì chỉ thấy cả người khoan khoái, không hề có dấu hiệu bị đối xử thô bạo, mặc dù cậu đang bị bắt cóc.
Kim Thạc Trân lúc này mở mắt, bị khuôn mặt phóng đại doạ sợ, giọng nói từ nơi khác vang lên :
- Anh dâu họ, hân hạnh được gặp anh. Còn Độ Khánh Thù nữa, cậu đừng doạ anh ấy.
Độ Khánh Thù nghe Kim Chung Đại nói vậy cũng không buông tha, chớp chớp mắt nhìn Kim Thạc Trân, bỗng nhiên Kim Thạc Trân cảm thấy mình bị một lực đạo mạnh mẽ lôi dậy, Lộc Hàm xuất hiện trước mặt cậu.
Vẫn là cái bộ dạng ngả ngớn như tên dân chơi, Lộc Hàm cười hì hì :
- Bánh gạo cay, lâu ngày gặp lại.
- Lại là anh ? Anh bắt tôi tới đây ?
Lộc Hàm tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu :
- Không phải "tôi" mà là "chúng tôi".
Lúc này Lộc Hàm mới tránh ra cho Kim Thạc Trân nhìn kĩ lưỡng hoàn cảnh của cậu bây giờ. Thạc Trân đang ở trong căn phòng lớn, tường sơn màu vàng nhạt, sàn được lát hoa cương, trên trần cũng là chùm đèn kim cương lóng lánh đắt tiền, đối diện chiếc giường cậu ngồi là một bộ bàn ghế to lớn, tại vị ở đó là ba người đàn ông cũng đang nhìn về hướng này.
Kim Chung Đại nhìn Kim Thạc Trân cười nói :
- Anh dâu họ, em là Chung Đại, là người cùng nhà với Kim Mân Thạc.
Kim Thạc Trân gật gật đầu, cậu biết Kim Mân Thạc, là cháu trưởng của Kim gia bên Trung Hoa. Cậu thiếu niên trước mắt nếu là "người cùng nhà" thì xem ra là mối quan hệ giống cậu và Kim Nam Tuấn.
- Anh đừng hoảng. Bọn em chỉ muốn ăn món anh nấu thôi, Lộc ca nói anh nấu bánh gạo gì đó rất ngon.
Độ Khánh Thù cũng nhào tới, đặt tay lên vai Thạc Trân rất tự nhiên nói :
- Tôi là Độ Khánh Thù, Kim Chung Nhân là vợ tôi. Sau này chúng ta chính là cùng một nhà.
Kim Thạc Trân nhớ đến Kim Chung Nhân, Đại tướng uy phong lừng lẫy lại làm vợ của cậu bạn nhỏ nhắn trước mắt thật làm người khác không thể tin nổi.
Trương Nghệ Hưng từ khi nãy đến giờ đều nhìn chằm chằm Kim Thạc Trân, bắt gặp những ánh mắt nhắc nhở của các cậu em, Nghệ Hưng cũng đành thở ra một hơi :
- Tôi Trương Nghệ Hưng. Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu.
- A ? Thật sao ?
Trương Nghệ Hưng không mấy vui vẻ giải thích :
- Ừ. Con trai cậu đánh nhau với con trai tôi.
Trương Nghệ Hưng vừa nghe thủ hạ báo lại, nói rằng Đào Đào gây gỗ với cháu trai vừa mới nhập cảnh của Kim gia. Cậu nhỏ kia không biết tình hình thế nào nhưng Đào Đào má trái bị đấm đến sưng đỏ.
Trương Nghệ Hưng nghe xong chính là không mấy vui vẻ, con trai bảo bối bị đánh cậu đương nhiên không thể niềm nở. Nhưng vì còn chưa biết được nguyên nhân, Nghệ Hưng cũng không vội kết luận.
Kim Thạc Trân lại kinh ngạc hơn nữa, Doãn Kỳ con cậu sẽ không bạo lực vậy đâu a.
Biện Bạch Hiền cười cười, kéo mọi người ra khỏi bầu không khí lúng túng.
- Thạc Trân có thể trổ tài nấu ăn được không a ? Tôi rất muốn ăn thử bánh gạo đó.
- Mọi người bắt tôi tới đây để nấu bánh gạo sao ?
Độ Khánh Thù nhíu mày, chỉnh lại Thạc Trân :
- Anh dâu họ, chúng tôi là mời anh đến nấu ăn nha, không phải bắt đâu.
Kim Thạc Trân cười ngượng, nhớ lại tình cảnh mình "được" đưa đến đây.
***1 tiếng trước***
Kim Thạc Trân yên lặng ngồi trong xe, được thủ hạ Kim gia hộ tống đưa về. Đến đoạn đường vắng liền lao từ đâu ra chiếc xe SUV to tướng chặn đường đoàn xe của Thạc Trân. Từ xe bước xuống là ba người che kín mặt, ánh mắt có phần nguy hiểm.
Thủ hạ Kim gia đã có kinh nghiệm những chuyện này, rất nhanh bảo vệ xe của Thạc Trân, thủ hạ cùng ba người kia giao chiến. Ba người bí ẩn thân thủ không tồi, trực tiếp đem phân nửa thủ hạ Kim gia đánh ngã.
Kim Thạc Trân được đưa lên xe của đối phương, lúc này cậu mới nhận ra trong xe còn hai người nữa, cả bọn đều che kín mặt nhìn chằm chằm Kim Thạc Trân. Cậu còn chưa kịp hiểu những người này rốt cuộc là muốn cái gì thì đã bị gây mê bất tỉnh.
***Quay lại thực tại***
Kim gia đang loạn thành một đoàn, Thạc Trân thiếu gia vừa đến Trung Hoa đã gặp phải chuyện bắt cóc, Kim Tuấn Miên chính là mất mặt với gia đình Kim Nam Tuấn gần chết.
Kim Mân Thạc và Kim Chung Đại cũng được gọi trở về. Kim Mân Thạc ngồi trên xe nói chuyện với Kim Chung Nhân :
- Chung Nhân, không hiểu sao chuyện lần này anh thấy có gì đó kì lạ. Nghĩ mãi cũng không ra.
Kim Chung Nhân gật gật đầu :
- Mặc dù Thạc Trân ca bị bắt cóc nhưng em nghĩ không nghiêm trọng lắm. Nói sao nhỉ ? Có cảm giác chuyện này không lớn, rất an tâm.
Kim Mân Thạc gật đầu, chiếc xe dần tăng tốc về phía nhà lớn Kim gia.
Kim Doãn Kỳ nhỏ bé đang ngồi ở vườn được Ling lăn trứng gà cho. Con mắt bầm đen trên khuôn mặt đáng yêu trắng noãn có chút buồn cười. Doãn Kỳ ngước mắt nhìn Ling, nhỏ giọng hỏi :
- Hình như ông nội rất tức giận ?
Ling mỉm cười, lắc đầu :
- Tuấn Miên đúng là tức giận nhưng không phải vì chuyện của Đường Đường.
Doãn Kỳ nhớ đến chuyện của mình, không nhịn được nói ra khuất mắc trong lòng :
- Đào ca hình như rất tức giận vì chậu hoa đó. Sẽ có người dễ tức giận như vậy a? Rất giống Thạc Trân baba, hay nổi cáu.
Ling xoa tóc cậu nhóc, đưa cho cậu một viên kẹo đường, hoà ái hỏi :
- Thạc Trân hay nổi nóng lắm sao ?
Doãn Kỳ rất lâu không nói chuyện cùng ai, xưng hô dần có chút lộn xộn :
- Đúng vậy a. Ở nhà Nam Tuấn hay làm hư chuyện, Thạc Trân baba cũng sẽ vì đó mà tức giận, khi đó a, mặt baba sẽ đỏ gắt lên, mắng Nam Tuấn muốn hói đầu luôn. Không như Ling sẽ luôn bỏ qua cho ông nội a.
Ling nghe xong liền cười lớn, Thạc Trân hiền lành nhưng thực chất bản tính rất nóng nảy a, Kim Nam Tuấn tính tình vụng về, hai người vậy mà lại yêu nhau, ngày nào cũng gây ra một đống chuyện ồn ào.
***Sảnh chính***
Kim Tuấn Miên vẻ mặt hầm hầm liếc nhìn Kim Mân Thạc và Kim Chung Nhân. Mà hai con người cao to lớn mật vậy mà giờ đây chỉ im lặng ngồi đó, vẻ mặt chính là bất đắc dĩ. Kim Nam Tuấn ngược lại chỉ đơn giản hơi ngạc nhiên, sau cũng không có biểu hiện gì khác, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng hắn đã sợ hãi đến mức nào, khi nãy nghe tin Kim Thạc Trân bị bắt đi, Nam Tuấn đã lo lắng đến mức tay đổ đầy mồ hôi.
Nam Tuấn trước khi qua đây đã được biết rất rõ lịch sử Kim gia Trung Hoa, chính là dùng hai từ "rắc rối" để hình dung. Ân oán, tình cảm là một đống các sự kiện chồng chất nhau, thêm cả mối quan hệ lằng nhằng với hắc đạo.
Chiếc SUV khả nghi bị máy quay ghi lại là mẫu vừa mới ra mắt không lâu, giá thành đắt đỏ, nhập cảnh khó khăn vậy mà ở đây lại lao đâu ra hai chiếc. Điều tra thông tin một tí liền tra ra chủ nhân hai chiếc xe là Kim Mân Thạc và Kim Chung Nhân.
Này đều là Độ Khánh Thù và Kim Chung Đại lấy danh hai anh em họ Kim ra mua, bây giờ cũng rất khí phách đem xe đi bắt cóc họ hàng.
Kim Mân Thạc vừa giận vừa buồn cười lấy điện thoại gọi cho người của mình, rất nhanh đã có người nghe máy, Kim Chung Đại vui vẻ bắt máy :
- Tui nghe.
Kim Tuấn Miên nghe xong liền nghiến răng nghiến lợi, hai cháu trai của hắn về một nhà với hai tên tiểu tử đó liền bị coi không ra gì. Bây giờ còn bắt luôn anh em họ hàng, vừa nghe tin hai chiếc SUV đã biết thủ phạm có luôn cả những "đại nhân vật" kia.
Kim Mân Thạc cười khổ, không nỡ nói nặng cậu :
- Em. Em đem Thạc Trân đi đâu rồi ?
- Anh ấy đang ăn.
Kim Nam Tuấn nghe xong thì mừng rỡ, đưa tay muốn bắt lấy điện thoại nhưng nghĩ tới mình với Kim Mân Thạc cũng chỉ gặp có vài lần, liền ngại không biết mở miệng thế nào.
Kim Mân Thạc nhìn thấy bộ dạng hắn, hiểu hắn nghĩ gì, Mân Thạc nhìn hắn cười tiếp tục nói với Kim Chung Đại :
- Em đưa máy cho Thạc Trân, Nam Tuấn gặp.
Kim Chung Đại cũng không vội, nói với Kim Thạc Trân ngồi cạnh :
- Thạc Trân.. Anh nói chuyện với vợ bé nhỏ của anh không ?
Lộc Hàm nghe xong cười lớn vào mặt Kim Thạc Trân, ăn nói khó khăn :
- Haha, vợ bé nhỏ là tên nhóc IT kia nha. Kim Nam Tuấn, haha.
Kim Thạc Trân nghe Kim Chung Đại xưng Nam Tuấn như vậy cũng thấy buồn cười, Kim Nam Tuấn vừa không phải vợ cậu lại càng không "bé nhỏ". (=]]]])
- Nam Tuấn.
Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, Kim Nam Tuấn điều chỉnh hơi thở, chậm chạp hỏi :
- Họ không làm gì anh chứ ?
Kim Thạc Trân nghe Kim Nam Tuấn lo lắng cho mình liền thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhìn lại một bàn ăn đầy người đều ăn rất hoà thuận, cậu rõ ràng bị bắt cóc ngược lại còn được đưa đến biệt thự dát tiền nấu ăn trò chuyện đến vui vẻ.
- Anh không sao. Em ở nhà chơi với Doãn Kỳ, anh sẽ về sớm thôi.
Lộc Hàm tặc lưỡi cảm thán, bộ dạng ngả nghiêng như say rượu :
- Chậc chậc, đây chẳng phải là chồng đi làm xa dặn vợ nhỏ ở nhà chăm nom con cái sao ?
Trương Nghệ Hưng cầm muỗng sạch không thương tiếc gõ lên đầu Lộc Hàm :
- Cậu cũng muốn làm chồng thì gọi về dặn dò Ngô Thế Huân đi. Cả nhà người ta đang nói chuyện cậu xen vô ý kiến cái gì ? Hừ.
Lộc Hàm không phục bị gõ đầu, trực tiếp bắt máy gọi luôn cho Ngô Thế Huân, lại nghe đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, còn chưa đợi Lộc Hàm hùng hổ, Ngô Thế Huân đã mở miệng trước. Giọng nói hắn vẫn trước sau như một, trầm khàn không chút độ ấm, nhưng so với trước kia thì bây giờ đã mềm mỏng hơn nhiều rồi :
- Em đi đâu sáng giờ còn chưa về nhà ? Kookie không có em liền khóc rất lớn.
Lộc Hàm còn chưa ra dáng người cha người chồng thì đã lập tức xẹp lép, con trai của Lộc đại gia hắn khóc rất nhiều a, Lộc Hàm liền thấy đau thấu tim gan.
- Thế Huân cậu coi con, lão tử rất nhanh sẽ về.
Ngô Thế Huân một tay ôm con một tay nghe điện thoại, hoàn toàn bị Lộc Hàm chọc cho nổi giận :
- Con mẹ nó Lộc Hàm, rốt cuộc em lại đi đâu ? Em quên em đã có người chồng là anh thì thôi đi, bây giờ em còn quên cả con rồi đúng không ? Em nếu còn ham chơi tôi ôm con bỏ nhà đi, xem lúc đó em ở được với ai.
Lộc Hàm nghe hắn hù doạ, cảm thấy tai hoạ sắp ập đến với mình, tự nhiên hối hận vì đã gọi về cho hắn. Bất quá cậu cũng không có ý định đi về, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc rất khẽ bên kia truyền tới, là của Kookie bảo bối.
Ngô Thế Huân lại tiếp tục hăm doạ :
- Em có nghe thấy bảo bối khóc không ? Còn không mau đi về. Anh và con cả ngày nay còn chưa ăn gì đâu.
- Gì ? Còn chưa ăn ? Hừ, đợi ông đây về.
Lộc Hàm nghe hắn và con trai chưa ăn uống cả ngày nay liền cuống quýt lên thu dọn tư trang đi về, mặc kệ ánh nhìn khinh khỉnh của cả bọn. Lộc Hàm thẹn quá quát lớn :
- Nhìn gì mà nhìn ? Các cậu bộ khác anh chắc ? Bọn hắn là chưa gọi thôi a, hừ, lão tử đi đây.
Mà bên kia, Ngô Thế Huân nghe giọng Lộc Hàm vội vã thấy rõ, tâm trạng vui vẻ nhìn con trai, nựng hai cái má phính phính tròn tròn của Kookie. Mà đứa nhỏ rõ ràng vừa khóc đó bây giờ đã nín, chu miệng nhỏ cười ngốc ngốc nhìn Thế Huân, cặp mắt nâu cũng híp lại thành đường thẳng.
Ngô Thế Huân ôm nhóc chạy vòng vòng trong căn nhà lớn, vừa cười vừa nói lớn :
- Con trai ngoan ! Đợi mẹ con về chúng ta cùng ăn a. Chung Quốc của baba là nhất nha !!!!
***Kim gia***
Kim Chung Đại và Độ Khánh Thù vừa đưa Thạc Trân về nhà đã nghe Kim Tuấn Miên cằn nhằn hai người họ. Kim Chung Đại vì ăn quá nhiều bánh gạo cay mà buồn ngủ, Độ Khánh Thù vẫn tỉnh táo hơn hắn, cậu hứng thú tràn trề nhìn Kim Doãn Kỳ đang ngồi cạnh Kim Thạc Trân nhàn nhã ăn bánh.
Đứa nhỏ rất trắng, cũng không tính là ốm yếu, hai má cũng thấy có thịt. Đôi mắt đặc trưng của Hàn Quốc, vừa nhỏ vừa tí hi, bàn tay gầy nhỏ cầm bánh gấu ăn không ngừng nghỉ. Ngược lại một đứa nhỏ đáng yêu kiều diễm như vậy lại bị vết bầm to đùng trên mắt lấn át hết hào quang.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EXO] Người Tình Huỷ Diệt
FanfictionThể loại : Trọng sinh, hắc bang, EXO fanfiction. Hãy đọc Mở Đầu !