Bảo bối đi học

2.1K 114 10
                                    

***Ngày đầu tiên đi học***
  Tại biệt thự của họ Phác..
  Phác Xán Liệt còn đang ngủ, ngáy hơn cả bò rống, Biện Bạch Hiền đã dậy chuẩn bị bữa sáng từ lâu, trên màn hình TV hiện lên "Bữa sáng vui vẻ". Bạch Hiền trước đây là sát thủ, không phải người thường nên những chuyện nấu ăn cậu biết không nhiều, cho nên đến giờ vẫn còn phải học rất nhiều thứ.
  Chợt có tiếng bước chân vội vã chạy hồng hộc vào bếp, kèm theo là tiếng hét toáng của con nít, TaeTae cục cưng nhà Xán Bạch xuất hiện.
- Bạch Hiền ớii~ Xán Liệt đánh con, huhu. Liệt bò mộng đánh con, baba mau cứu giá.
  Xuất hiện ở cửa là bóng dáng thấp đẹt của Tại Hưởng, trên tay nhóc còn cầm nhúm tóc của Phác Xán Liệt. Còn Liệt bò mộng trong miệng nhóc nói đang sừng sững đứng ở cửa, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ đã bị chọc giận có chút đáng sợ.
  Hắn rất nhanh xách cổ áo Tại Hưởng nhấc lên như nhấc con gấu bông, xoa rối tung mái tóc nhóc kì công chải chuốt mấy chục phút đồng hồ, nghiến răng đe doạ :
- Lần sau còn giật tóc ta nữa xem ta xử con thế nào.
  Tại Hưởng quay sang hắn làm mặt quỷ, lại tiếp tục hướng Bạch Hiền cáo trạng.
- Bạch Hiền còn không mau cứu con, huhu.
- Anh bỏ con xuống đi, sáng nào anh cũng dậy đúng giờ thì con đâu cần phải vào đánh thức anh chứ.
  Phác Xán Liệt oan ức không chịu nổi nhìn vợ hắn :
- Nó giật muốn hói đầu anh.
  Bạch Hiền dắt tay Tại Hưởng cho nhóc ngồi vào bàn, ngoảnh mặt làm ngơ với mái tóc cao thấp không đều của Phác Xán Liệt :
- Em không cần biết. Còn kì kèo nữa cắt bữa sáng.
  Phác lão đại tiu nghỉu gục mặt xuống bàn, trong mắt Tại Hưởng lúc này ba nhóc chính là con chó bự bị chủ nhà bỏ mặt a, ba nhóc cũng thật tội nghiệp.
- Bò mộng, mái tóc nhìn khó coi quá. Con lấy mũ Yoda cho bò mộng đội nha, đảm bảo bao ngầu.
  Mũ Yoda là cái duy nhất trong bộ sưu tập mũ mà nhóc thích nhất, mặc dù đó là cái mũ xấu nhất, lởm nhất, rẻ tiền nhất nhưng nhóc vẫn cứ thích. Chịu thôi, ai bảo đây lại là quà Kookie tặng nhóc ngày sinh nhật chứ.
Phác Xán Liệt cưng chiều véo đôi tai không nhỏ của Tại Hưởng, nhìn bộ dạng nhăn nhó của nhóc liền hả hê nói :
- Ngầu cái khỉ, con đội vào nhìn như thằng ngốc ấy.
Phác Tại Hưởng chớp chớp mắt, thần kì lôi từ đâu ra cái mũ Yoda đội ngay vào, ngốc nghếch trả lời :
- Ơ không phải ngốc. Lộc đại gia nói con đội mũ vào rất giống Xán Liệt nha. Vừa xấu trai vừa tai to.

  Phác Xán Liệt nét mặt đen thui nhìn con trai mình một bộ dạng đần thối, hạ quyết tâm nói với Biện Bạch Hiền :- Em yêu

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

  Phác Xán Liệt nét mặt đen thui nhìn con trai mình một bộ dạng đần thối, hạ quyết tâm nói với Biện Bạch Hiền :
- Em yêu. Anh đã quyết định.
- Chuyện gì ?
- Cho vài anh em đến đập nát cửa hàng kim cương của Ngô Thế Huân. Vì vợ cậu ta làm anh phiền lòng.
Biện Bạch Hiền nhíu mày :
- Chỉ vậy ?
- Vợ hắn chê con trai chúng ta xấu trai giống thằng cha nó. Em nói thử xem ?
Bạch Hiền thở dài, chậm rãi đi đến hôn lên má hắn, nhỏ giọng thủ thỉ :
- Đập hết đi anh, em ủng hộ.
***Kim gia***
  Doãn Kỳ đã dậy từ sớm, nói đúng hơn là bị Kim Tuấn Miên dựng dậy từ sáng sớm, hôm nay ngày đầu nhóc đi học, Kim Tuấn Miên từ tối qua đã đứng ngồi không yên, một mình hắn lao nhao liền khiến cả Kim gia đại trạch lao đao theo.
Kim Nam Tuấn vẫn còn trong cơn ngủ ngồi cạnh ôm lấy eo Kim Thạc Trân, ngáp ngắn ngáp dài nhìn Kim Tuấn Miên xoay tới xoay lui Doãn Kỳ tội nghiệp. Doãn Kỳ bị choáng với bộ đồng phục của HOME.
Đồng phục là sự kết hợp tinh tế giữa chất phương Đông và vẻ đẹp phương Tây, quần tây suông chất lượng thượng hạng tông xám, áo sơ mi lụa tằm mặc kèm với ghi lê bằng len mặc ngoài, kèm trên áo là chiếc cài được thiết kế riêng của HOME, Kim Nam Tuấn đã cài vào đó thiết bị định vị, xác nhận danh tính ở trường.
Doãn Kỳ mơ hồ nhìn đồ mặc trên người mình, bộ này so với bộ quần áo nhóc mặc đi ăn tiệc còn sang trọng hơn a, Doãn Kỳ ngơ ngác hỏi Tuấn Miên :
- Ông, đây là đồng phục sao ?
Kim Tuấn Miên đang xem xét những chỗ cần sửa lại cho phù hợp với Doãn Kỳ, nghe nhóc hỏi thì nhíu mày :
- Đường Đường không thích đồng phục ? Vậy ta huỷ lệnh mặc đồng phục, học sinh được mặc đồ thường đi học có được không ?
- Không phải, chỉ là con thấy nó rất đẹp, không giống đồ đi học lắm a.
- Vậy sao ? Ta thấy vẫn còn nhiều chỗ cần chỉnh lắm, trước mắt cứ vậy ha. Ăn sáng nào, ông đưa con đi học.
Kim Nam Tuấn buồn cười nhìn Kim Tuấn Miên :
- Chú, hôm nay con trai con đi học, để con tự mình đưa đi nha.
Kim Tuấn Miên chỉnh lại cổ áo cho Doãn Kỳ, gật đầu nhìn Nam Tuấn :
- Vậy cháu đi chung cũng được. Xe cũng còn chỗ.
***Nhà của Kim tổng Tinh Sát***
  Kim Mân Thạc như thường lệ nấu bữa sáng, hôm nay hắn đặc biệt chuẩn bị những món ngon để chào đón nhóc con nhà hắn đi học, Kim Hạo Thạc đáng lí nên đi học từ năm ngoái nhưng Kim Chung Đại muốn thằng bé học ở nhà nên năm nay mới bắt đầu vào học mẫu giáo.
  Kim Hạo Thạc ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, vẻ mặt không giấu được sự hồi hộp, Kim Chung Đại buồn cười nhìn nhóc, đưa tay chỉnh vài cuốn tóc cho Hạo Thạc :
- Con nóng vội cái gì a ? Muốn nhanh gặp ChimChim sao ?
  Kim Mân Thạc nghe vậy, ngồi vào bàn ăn, như có như không nói một câu :
- ChimChim với Tiểu Hi Vọng nhà mình là anh em họ hàng, thân thiết nhau là đáng mừng.
  Nói rồi ánh mắt hắn sâu xa nhìn Hạo Thạc, làm nhóc không khỏi nhận ra ẩn ý trong đó, nhóc bốn tuổi nhưng đã biết nhiều chuyện lắm nha, nhóc hiểu baba đang ám chỉ chuyện gì, Hạo Thạc vẻ mặt thoáng buồn nhìn Kim Chung Đại, tay nhỏ dưới bàn cũng níu níu áo cậu.
  Kim Chung Đại thấy nhóc thấp thỏm, nội tâm không biết có bao nhiêu không đành lòng, lườm Kim Mân Thạc :
- Khi đó em cũng là em trai ruột của anh, anh đối với em thế nào tự anh biết. Cho nên bây giờ cũng đừng ép con, em không thích.
  Kim Mân Thạc nghe cậu nói mình, không để tâm những vế trước chỉ chăm chú vào ba chữ "em không thích", hắn liền thở dài, trong đầu lại một trận rối bời.
  Hắn và Kim Chung Nhân, đều không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng chuyện tương lai, ai mà biết được.
***Nhà của ChimChim***
Hai vị chủ nhân của ngôi nhà đang cãi nhau một trận lớn, là Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù, bé Chí Mân chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi nhỏ xíu màu trắng in hoạ tiết Doremon ngộ nghĩnh, lộ cả dáng người ú ú tròn tròn như cục bông đang khó khăn ôm lấy hai bộ đồ vào ngực.
Hai người lớn vẫn đang hăng máu cãi nhau đến quên trời đất.
- Đô Đô a, hôm nay đi học phải cho ChimChim mặc đồng phục chứ.
- Tại sao phải mặc, gò bó khó chịu như vậy. Mặc đồ thường có phải thoải mái hơn không.
- Ở nhà để con mặc sao cũng được, nhưng đây là đi học, có quy định của trường học, anh không thể bướng như vậy được.
- Bướng ? Tôi bướng ? Tôi là vậy đó thì sao, nhìn bộ đồng phục xem, vừa tối tăm vừa dày cộm, tôi không thích nó.
- Là con mặc chứ không phải anh mặc, okay ? ChimChim đi học, mọi người mặc đồng phục, nhóc mặc đồ thường, sao anh không thử nghĩ đi !!
- Lão tử nói với cậu lần cuối, ChimChim phải mặc đồ do tôi chọn, không phải bộ tù nhân đó.
- Gì ? Tù nhân ? Vậy sao ngay từ đầu anh không đứng ra thiết kế luôn đi. Bây giờ ý kiến cái gì.
- Tôi chính là dở dở ương ương vậy đó rồi sao, cùng lắm khỏi học. ChimChim ở nhà, baba dạy con học. Đi học mà tù túng như vậy thì nghỉ đi.
- Em mặc kệ anh ở nhà làm trời làm đất ra sao. Nhưng anh phải biết ChimChim nhìn thấy sẽ học theo, không có kỉ cương phép tắc như vậy, sau này trưởng thành sẽ thế nào.
Độ Khánh Thù chính thức bùng nổ, tai nghe không lọt được lời nói của Kim Chung Nhân, ánh mắt cũng dần thay đổi :
- Ừ đúng rồi, ChimChim trở thành tên du đản như tôi thì liền không xong, cậu con mẹ nó cũng như tên hồ ly kia (Kim Tuấn Miên). Đáng lẽ ngay từ đầu nên không nhiều lời với cậu, cậu là Đại tướng, kỉ cương quy định trên hết, nhưng tôi thì không phải okay ? Tôi chỉ muốn những gì thoải mái nhất, thế thôi. Mẹ nó, phí hết thời gian của lão tử. ChimChim, đi theo ba.
  Chí Mân nhìn hai ông bố cãi nhau, giờ học của nhóc cũng sắp trễ mất, nhưng nhóc vẫn nghe theo Đô Đô a, Đô Đô thương nhóc nhất.
  Kim Chung Nhân không ngờ Độ Khánh Thù thật sự ngang ngược ôm Chí Mân bỏ đi, ngay lập tức đuổi theo, Khánh Thù thấy hắn đuổi liền nhanh chân bỏ chạy, vừa hồng hộc chạy ra khỏi cổng vừa đe doạ đám thủ hạ :
- Mày dám cản đường lão tử ? Lão tử liền cho mày mất việc. Nhanh nhanh né qua một bên, không thôi ta không khách khí đâu đó.
  Độ Khánh Thù vừa vọt ra khỏi cổng lớn, một chiếc Ferrari vàng đã trực sẵn, Lộc Hàm xuất hiện một cách thần kì, cậu mở kính xe hét lên với Khánh Thù đang chạy từ xa tới :
- Đệt, dô dô nhanh. Nhanh lên, chú cứ lề mề để anh bị bắt lây thì anh liền bỏ cậu luôn. Nhảy vào đi, mở cửa không kịp.
- Mẹ nó anh ít lời một chút.
- Mà đậu má chú đợi anh hạ kính xe, đệt từ từ, để anh hạ kính xe. Anh nói chú từ từ, bình tĩnh đợi anh hạ kính.
Độ Khánh Thù ánh mắt hứng thú, không cho Lộc Hàm thêm thời gian, trực tiếp đem ChimChim bé nhỏ cho Lộc Hàm, còn mình ra băng ghế sau, sẵn sàng dùng thế karatedo, hai tay bám vào thành xe mượn lực đầu gối đập bể kính xe, bản thân cậu nhanh gọn lọt vào trong.
"Xoảng"
- Đệt !!!!! Anh đã nói chú mày từ từ.
ChimChim biểu tình sùng bái nhìn baba nhóc, Lộc Hàm mặc dù tiếc của nhưng vẫn tốc độ nhanh chóng đạp ga phóng đi. Trong xe vẫn còn tiếng cười sảng khoái của Khánh Thù :
- Haha, lần sau chúng ta nên làm nhiều trận như thế này mới vui. Mà khoan đã, sao anh lại xuất hiện trước nhà em ?
Lộc Hàm hừ mũi, bộ dạng không mấy hài lòng nói ra :
- Còn không phải ChimChim gọi cho anh ? Hai vợ chồng chú có gì cãi để bữa khác mà cãi, ngày đầu tiên thằng bé đi học mà để nó trễ giờ như vậy. Thật là..
ChimChim lúc này bò khỏi lòng Lộc Hàm, muốn xuống ghế sau với baba nhóc, Khánh Thù sợ nhóc dẫm trúng mảnh thuỷ tinh nên vội vã ôm cục bông vào ngực, nhìn nhóc vẫn còn cởi trần cởi trụi chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi thì xót xa không thôi.
ChimChim đưa bộ đồ trong ngực cho Khánh Thù, nhóc cười tít mắt :
- Baba, con bỏ lại bộ đồng phục rồi. ChimChim chỉ mang đồ của baba cho con mặc thôi nha, hihi.
  Độ Khánh Thù cười khổ, trong lòng khó chịu như kiến cắn, nghĩ đến lại càng thêm bực bội Kim Chung Nhân. Đợi Khánh Thù nhìn kĩ lại đống quần áo bị ôm đến nhăn nhúm trong ngực của Chí Mân cậu mới vỡ lẽ.
  Chí Mân cục cưng chính là trong lúc vội vã liền mang quần này áo nọ, áo ghi lê xám đồng phục cùng quần lửng jeans trắng của Khánh Thù, còn lại đều rơi rụng đâu hết, Khánh Thù nhìn nhóc lúc này đang cúi gằm mặt áy náy liền thấy tâm trạng vui hơn một ít, véo má béo của Chí Mân, an ủi nhóc :
- Chúng ta đi mua đồ mới, cho ChimChim của ba lựa. Con thích mặc cái gì đi học chính là mặc cái đấy, lại baba hôn cái nào.
- Hắc hắc, con muốn mặc bộ siêu nhân lợn, đẹp lắm nha.
  Độ Khánh Thù nghiêm túc nhìn nhóc, không chút thương tiếc nói :
- Bộ đó sao ? Mặc vào nhìn con rất ngu xuẩn.

[EXO] Người Tình Huỷ DiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ