14th day

917 131 42
                                    


một ngày đẹp trời nọ.

ong seong woo bị ốm.

lý do: trong chuyến đi về quê vừa rồi, anh đi hứng bưởi ở ven sông. daniel biết không, bưởi to lắm lắm luôn, hơn cả cái nồi trên đầu em đấy.

... vấn đề là tại anh hứng trượt, bưởi lăn xuống sông, anh tiếc đứt ruột nên cắn răng chịu rét lăn xuống cùng...

bưởi nhà người thì không thấy đâu, bưởi nhà mình thì dập hết rồi.

...

ong seong woo bị ốm. còn kang daniel thì vẫn khỏe như thường.

ong seong woo sắp chết vì buồn chán ở nhà. còn kang daniel khóe môi vẫn luôn cong lên trong suốt hai ngày người nào đó nghỉ.

...

không thể chấp nhận được, hai ngày là quá đủ với anh rồi, nếu anh còn không vác xác đến trường, em nhất định lại quên tên anh cho xem.

nói là làm, ong seong woo là quân tử, mặc cho cổ họng đau rát, toàn thân mỏi nhừ, cơ bắp giật nhẹ.

đi, vẫn phải đi, đi để còn bảo vệ em nữa chứ.

...

"mày bé như cái tăm ấy, gió thổi là bay ngay mày tin không? bày đặt bảo vệ bé nhà mày á? mà daniel đồng ý hẹn hò với mày khi nào?"

yoon jisung, sáng ra không cần sỉ vả tôi thế đâu. cái gì chưa thành thì sau này sẽ thành.

nhưng lời jisung nói cũng khiến anh hơi chạnh lòng đấy, anh đúng là yếu lắm, ra đường gió thổi cũng có thể ốm được rồi, lại còn gầy nữa.

được thôi, ong seong woo đây sẽ tập thể dục bắt đầu từ ngày mai!

...

anh lôi yoon jisung ra khỏi nhà từ sáu giờ sáng, thành công trong việc đến trường sớm nhất. lúc ra mở cổng, nhìn bác bảo vệ như kiểu anh còn gào mồm la hét thêm một tiếng nào thì bác ấy sẽ nhét cả cây chổi trên tay vào mồm anh ấy.

anh cười trừ gãi đầu, lễ phép chào bác bảo vệ, còn chủ động xin mượn chìa khóa lớp học để mở hộ bác. bỗng dưng gò má bác ửng hồng, mắt đảo qua đảo lại nhìn anh.

... yoon jisung? bạn yêu ơi?

"ôi cái thằng bé này, đẹp trai lại còn ngoan nữa. từ hôm sau ngày nào cũng đến sớm giúp bác nghe con, tiện thể quét sân hộ bác nhé?"

...

anh ném cái chổi vào tay yoon jisung đang ngái ngủ tựa lưng vào cột bóng rổ, thì thầm vào tai cậu ta,

"hộ tao nhé bạn hiền, tiền net tháng này tao trả."

đấy, thấy chưa kang daniel, hy sinh vì em đấy.

...

anh mở cửa từng phòng học một, đến lớp em, anh ngó quanh một lát, xác định không có ai mới yên tâm đem hết phấn phi ra ngoài cửa sổ. a suýt quên, trước khi bước ra khỏi lớp, anh mới nhớ ra, quay lại thêm lần nữa, cầm cái giẻ lau bảng vứt nốt vào sọt rác.

biết tại sao anh làm thế không?

thứ nhất, kang daniel ngồi bàn đầu.

thứ hai, lớp anh ở cạnh lớp em.

|ongniel| listen to my heartbeatNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ