Chương 9-3 : Đại hội thể thao ( Hạ )

1.3K 65 0
                                    

  Đại hội thể thao diễn ra hai ngày, Kỉ Tích mặt mày rạng rỡ. Dù hắn không nói, mọi người đều biết, hắn dễ dàng ôm ba huy chương vàng. Mà, đáng chú ý nhất chính là Kỉ Tích có anh họ là tiểu thuyết gia hàng đầu.
Trử bỏ có người ngẫu nhiên quấy rầy xin kí tên, Kỉ Tích đúng là phi thường hạnh phúc. Trần Trần sáng sớm vì hắn chuẩn bị đầy đủ, hai người ra cửa tiến vào vườn trường tản bộ. Hắn giới thiệu cho Trần Trần rất nhiều cảnh quan ở D đại, mang Trần Trần đi thăm tòa nhà hắn học. Giữa trưa, Trần Trần ở trên cỏ trải một tấm vải thô, từ ba lô lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ trong hoa viên xanh mát, nhàn nhã nói chuyện phiếm ăn cơm trưa.
"Kỉ Tích, hôm nay là ngày cuối của hội thao, đến phiên Hợi Nhẫm Tĩnh chạy đường dài 8km. Đợi lát nữa, chụp cho hắn hai tấm ảnh đi." Hai ngày này, Hợi Nhẫm Tĩnh đều ở bên tai Tiêu Trần lải nhải, Kỉ Tích như thế nào không đủ nghĩa khí, như thế nào hãm hại huynh đệ. Tiêu Trần nghe đến chướng tai, trên mặt cười, trong lòng hận không thể để hắn chạy gấp đôi mới tốt.
Kỉ Tích lấy khăn tai trong túi, thay Tiêu Trần lau đi ngón tay đầy dầu mỡ. "Được. Em mới vừa nhìn thấy vợ hắn mang theo camera, đại khái tính toán chụp tư thế oai hùng của Hợi Nhẫm Tĩnh. Chúng ta đi xem náo nhiệt vui lắm."
"Ừ." Tiêu Trần cười tủm tỉm gật đầu, múc một muỗng trứng chần nước sôi, đưa đến bên miệng Kỉ Tích đút hắn.
Kỉ Tích nắm tay Trần Trần, cắn lòng trắng trứng thơm mềm bên miệng, nhẹ nhàng húp hết lòng đỏ trứng. Tiêu Trần thu hồi cánh tay, mấy miếng giải quyết hết phần còn thừa, chẹp chẹp miệng tiếp tục đút hắn.
Dư Thịnh trốn ở trong lùm cây, nhìn Kỉ Tích phu phu ngươi một ngụm ta một ngụm ăn thức ăn thơm ngon, đáy lòng tràn ngập hâm mộ a! Cậu nhìn lén ba ngày, có chút hiểu được, Kỉ Tích vì cái gì mỹ nữ không để ý, lại thú một nam nhân làm vợ.
Lại nói, Dư Thịnh cũng coi như nhân vật có tiếng. Ba là giám đốc một chuỗi cửa hàng bách hóa, mẹ là một ca sĩ nổi danh, trong nhà chỉ có cậu là con trai độc nhất. Lúc cậu sinh ra, ba mẹ bận sự nghiệp, bận hơn hai mươi năm. Tuy rằng trong nhà cái gì cũng không thiếu, mọi chuyện có bảo mẫu giải quyết, nhưng trong lòng cậu vẫn giống như thiếu cái gì.
Mọi người quen của Dư Thịnh đều biết, cậu đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn. Cũng không phải là cậu lạm tình, mà là đang tìm một loại cảm giác. Một cảm giác so với thân nhân quan trọng hơn, so với gia đình càng ấm áp, so với bằng hữu càng thân thiết hơn, so với vợ chồng càng hạnh phúc thân mật. Giống như hai người cùng một chỗ, liền chiếm được toàn bộ thế giới.
Hiện tại, cậu ở trên người Kỉ Tích Tiêu Trần tìm được phần ấm áp này, hâm mộ rất nhiều, nhịn không được phiền muộn.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn góc rừng cây xanh thẳm, hướng Kỉ Tích nhỏ giọng hỏi: "Kỉ Tích, bằng hữu kia của em có đam mê đặc thù sao? Đã theo chúng ta ba ngày."
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, kéo anh dựa vào đầu vai chính mình, cười nói: "Em đoán, cậu ta đang thương tâm đó. Hắn nói thích cảm giác có gia đình, nhưng ở bên cạnh nữ nhân đều không thể an phận. Hiện tại, nhìn thấy Trần Trần tuấn mỹ hiền lành như vậy, còn không ghen tị chết hắn!"
"Cảm giác gia đình và chơi đùa với nữ nhân không cùng cấp bậc. Hắn mấy năm nay tìm lầm phương hướng, cũng đủ đáng thương, Kỉ Tích đừng chế nhạo hắn." Tiêu Trần thoát khỏi ôm ấp của Kỉ Tích, rót cho hắn chén trà hoa cúc.
>_</// Trần Trần, lúc nào cũng nói móc người khác hơn hẳn hắn a! Kỉ Tích uống trà hoa cúc, vì Dư Thịnh đang trốn trong rừng cây mặc niệm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tiêu Trần cùng Kỉ Tích nghỉ trưa một lát, lại đi vào sân vận động, đại hội đã tới lúc cạnh tranh gay cấn.
"Theo bảng thông báo, đang dẫn đầu, là tổ F chúng ta, tổ E cùng tổ D. Tổ nào có thêm 30 điểm thi 8km, liền có hi vọng giành quán quân nhất."
"Rất nguy hiểm a! Tổ E bên kia thi đấu đội lại thêm 20 điểm, chênh lệch lớn quá!"
"Tổ E chúng ta có mấy người chạy 8km a? Đi giám sát cho tôi, một người cũng không cho lâm trận bỏ chạy."
......
Hai người Tiêu Kỉ thong thả đi tới chỗ báo danh 8km, bên đường nghe tin tức trực tiếp.
"Thật có tinh thần cạnh tranh a!" Tiêu Trần cảm thán nói: "Kỉ Tích, nếu thắng có thưởng gì không?"
Kỉ Tích nghĩ nghĩ nói: "Đạt quán quân, thêm điểm học phần. Có tính không?"
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Nếu là như thế, không có khả năng mỗi người đều liều mạng như vậy."
Kỉ Tích xoa bả vai Tiêu Trần, xảo trá cười nói: "Trần Trần, không cần suy nghĩ. Chờ Hợi Nhẫm Tĩnh đoạt quán quân, chúng ta lại hao tâm tổn trí đi."
^_^ Tiêu Trần gật gật đầu, đồng ý cách nói của Kỉ Tích. Nhưng là, tổ E giống như không chỉ một mình Hợi Nhẫm Tĩnh đi? Tiêu Trần bị Kỉ Tích lôi kéo đi, theo bản năng nghĩ.
"Kỉ Tích! Tìm được cậu rồi a!" Còn chưa tới chỗ báo danh, Đinh Quế Lan từ đám động nhảy ra, ôm trụ cánh tay Kỉ Tích, chân tay luống cuống nói: "Nhẫm Tĩnh không biết uống nước khoáng ai cho hắn, vẫn đang tiêu chảy. Kỉ Tích a, cậu có thể hay không chạy thay Nhẫm Tĩnh 8km?"
Chị dâu, chị có biết chạy 8km có bao nhiêu mệt không? Có thể tùy tùy tiện tiện làm phiền em như vậy? Kỉ Tích không mở miệng, nhưng ánh mắt hắn nói cho đối phương hết thảy.
Đinh Quế Lan mặt đỏ lên, xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, xoa xoa tay đứng ở một bên. Nhưng thật ra bên cạnh cô, cô gái có chữ 'Ủy viên chấp hành tổ E' trên áo nói nói: "Tổ E chúng ta rất có hy vọng đoạt quán quân, nhưng nếu bỏ quyền thi đấu, mặc kệ vì cái lý do gì cũng thua. Vấn đề là, chỉ có thể tìm người cùng lớp thay thế. Nếu không, tụi tôi cũng sẽ không không thông tình đạt lý như vậy."
"Kỉ Tích, không cần chạy ra thành tích tốt, chỉ cần......"
"Không phải vấn đề thành tích, là mặt mũi nam nhân." Kỉ Tích lạnh lùng đánh gãy lời Đinh Quế Lan. Ở trước mặt Trần Trần, hắn như thế nào có thể bị nam nhân khác qua mặt!
Tiêu Trần vuốt ve lưng Kỉ Tích, đối mặt Đinh Quế Lan cười hỏi: "Nhẫm Tĩnh làm sao vậy, thời khắc mấu chốt thế này lại ăn đau bụng?"
Ủy viên chấp hành giành trước Đinh Quế Lan trả lời: "Phỏng chừng trong nước khoáng bị hạ thuốc xổ, hội thao lần này so với năm ngoái cạnh tranh cành khốc liệt, thủ đoạn càng đê tiện! Nhất định là tổ F, tổ D động tay chân. Đáng tiếc, không có chứng cớ."
"Nếu thắng, có cái gì tốt?" Tiêu Trần khó hiểu.
Ủy viên chấp hành nâng nâng mắt kính trên mũi: "Sau khi hội thao kết thúc, chính là du lịch mùa thu a. Tổ thắng, có thể lấy ¼ phí chuyến đi của các tổ khác. Hơn nữa, còn được chơi thêm một ngày một đêm, các người không biết?"
—_—/// Tiêu Trần cười khổ nghĩ, vì du lịch mà khai hỏa, sinh viên thời mình, cũng không như vậy thật đáng tiếc.
"Lớp các người phần lớn tôi đều đã hỏi qua. Không phải có hạng mục, thì cũng thà thành đuôi phượng chứ không làm đầu gà. Tôi đại biểu tất cả bằng hữu tổ E cầu xin cậu, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói." Ủy viên chấp hành rất có phong độ đại tướng vỗ vỗ ngực đảm bảo.
"Du lịch có thể dẫn người theo không?"
Ý đồ của Kỉ Tích thật sự là khi nào cũng không ly khai Tiêu Trần a! Đinh Quế Lan trong lòng cảm khái.
"Được a, cậu là Kỉ Tích đi?" Ủy viên chấp hành mờ ám đầy mặt đánh giá Kỉ Tích, bổ sung nói: "Cậu đã giành được 60 điểm. Chỉ cần tổng điểm vượt qua 80, mặc kệ ai, đều có thể miễn phí mang theo một người cùng đi. Vì vợ cậu cố gắng đi!" Nữ nhân vỗ vỗ vai Kỉ Tích, không để cho hắn có thời cơ đổi ý, bỏ chạy chui vào đám người.
"Kỉ Tích, em muốn chạy?"
Kỉ Tích nhìn ánh mắt Tiêu Trần lo lắng, an ủi: "Không có gì, bất qua là 8km. Trần Trần, chờ đợi tin tốt của em nha."
"Kỉ Tích, nếu là vì du lịch, chúng ta tùy thời có thể đi. Em không cần mệt như vậy."
Kỉ Tích ôn nhu cười nói: "Trần Trần không phải chưa từng trải qua du lịch thời sinh viên sao?"
Tiêu Trần thản nhiên đứng trước mặt đại nam hài nói: "Kỉ Tích, em cho rằng, giữa đi du lịch cùng sức khỏe của em anh sẽ chọn cái nào?" Du lịch thời sinh viên đối mỗi người mà nói, đều là một loại trải nghiệm. Không thể phủ nhận, đối với anh rất có lực hấp dẫn. Nhưng, nếu Kỉ Tích chạy 8km mệt đến suy sụp thân thể, như vậy anh không ngừng đau lòng, càng nhiều chính là tự trách. Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ chính mình bởi vì tham lam, mà thương tổn tình cảm chân thành.
Kỉ Tích thật sâu nhìn vợ một cái, tiếp nhận áo đồng phục Đinh Quế Lan đưa tới, kéo Tiêu Trần bước tới toilet khu phòng học.
Trong gian phòng nhỏ hẹp, Kỉ Tích Tiêu Trần ôm nhau tình cảm mãnh liệt hôn nồng nhiệt. Chậm rãi lắng đọng lại cảm xúc, Kỉ Tích nhẹ nhàng từ miệng Trần Trần, một đường hôn lên trán anh. Than thở nói: "Trần Trần, không cần không tin tưởng em như vậy."

GẶP ĐƯỢC ÔNG CHỒNG NHỎ TUỔI HƠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ