Buổi trưa vừa qua một giờ, ông trời liền sầm mặt, tối om dọa người. Không bao lâu, lách tách mưa tuôn giống như những mảnh ngọc vỡ rơi xuống, so với sấm chớp mùa hè, gió thổi càng lớn.
Trong phòng mở đèn, bật hệ thống sưởi ấm, từng ca khúc Giáng Sinh vui tươi, từ loa thoát ra, ở trong phòng khách rộng rãi du đãng. Tiếng đánh mạt chược, đứa nhỏ nói cười, phụ nữ thì thầm, khúc nhạc du dương, hòa hợp thành ấm áp chỉ Giáng Sinh mới có, xua tan đi giá lạnh vào đông.
Ngay lúc mọi người đánh bài vui vẻ, một chiếc xe mui trần tiến vào gara Kỉ gian. Một lát sau, Tiêu Minh ướt từ đầu đến chân bước vào đại sảnh, căng khuôn mặt tái nhợt, ngóng nhìn mọi người.
"Nhìn cái gì vậy?" Tiêu phu nhân liếc con trai nói: "Ướt như vậy sao không đi tắm rửa? Đứa nhỏ này, đọc pháp luật đến choáng váng." Tiêu phu nhân lắc đầu than thở.
>_< Mặc kệ anh cả nói cái gì, hắn cũng không nên đến. Nơi này cũng không phải nhà mình, không ai tiếp đón hắn, còn có thể tự mình tùy tiện được sao? Tiêu Minh tự trách mình tham ăn, xấu hổ đứng tại chỗ, dưới chân hình thành một vũng nước.
Cũng không phải người hầu Kỉ gia không có mắt, mà là Tiêu phu nhận hận con út tới chậm, sớm phân phó môi người không thể cho cái nhìn hòa nhã.
Tiêu Minh cả người lạnh như băng, quần áo ướt sũng dán vào da thịt, vô cùng khó chịu. Lại thấy không có người để ý tới, cảm thấy ủy khuất. Hắn một cái đại luật sư, lại còn là cán bộ cao cấp, nào từng chịu tội thế này? Nhất thời, bắt đầu sinh ý nghĩ rời đi.
Trùng hợp, phu phu Kỉ Tích từ chỗ rẽ cầu thang đi xuống. Thấy cảnh này, Tiêu Trần hung hăng quét mắt nhìn mọi người một cái, nhanh chóng mang Tiêu Minh vào phòng cho khách ngâm mình.
Năm phút sau, Tiêu Minh nằm trong nước nóng tỏa nhiệt khí, trong bồn tắm thêm tinh dầu cây cỏ xông hơi. Trong nháy mắt, trừ bỏ đi hàn ý trong người, cũng đuổi đi mệt nhọc mấy ngày liền. Tức giận bất bình trong lòng cũng đi hơn phân nửa, nhưng vẫn hạ quyết tâm, tắm rửa xong liền quay về nhà, tuyệt không ở lại mất mặt xấu hổ.
Khi Tiêu Minh quấn khăn, ra khỏi phòng tắm. Không nghĩ, sớm có nam giúp việc chờ ở trong phòng, đưa quần áo đến.
Tiêu Minh nói cảm ơn nhận lấy, chạm vào quần áo rất ấm áp. Không khỏi kinh ngạc nói: "Quần áo này sao lại ấm?"
Nam giúp việc cười nói: "Tiêu thiếu gia phân phó, thiếu gia cậu mắc mưa, trời lại lạnh. Tốt nhất từ phòng tắm đi ra liền mặc quần áo ấm áp. Cho nên, bảo chúng tôi trong lúc thiếu gia tắm rửa, làm ấm quần áo."
"Tiêu thiếu gia?"
"Chính là người vừa rồi mang cậu đến phòng cho khách, Tiêu Trần thiếu gia a."
Nguyên lai là y! Trước đó vài ngày, mẹ ở Mộng Long khẩn cấp triệu kiến, cũng là vì Tiêu Trần. Đây chỉ là lần thứ hai hắn gặp anh, cẩn thận như thế, khó trách người nhà khen không dứt miệng. Tiêu Minh mặc xong, chỉ cảm thấy vải dệt vừa ấm vừa mềm, gân cốt cả người đều thoải mái. Một chút không có cảm giác lạnh lẽo sau khi tắm vào mùa đông.
Tiêu Minh nhìn vào gương, sửa sang lại cổ áo nói: "Mang tôi đến đại sảnh." Về nhà, cũng phải nói tạm biệt trước chứ?
Nào ngờ Tiêu Minh đi vào phòng khách, Tiêu Trần sớm đã chờ bên bàn trà. Không đợi Tiêu Minh mở miệng chào tạm biệt, liền lôi kéo hắn ngồi trên sofa, mở chén giữ ấm đặt trên bàn. "Đây là canh gừng, thả sò, nấm trơn, khoai tây, nấm rơm, cá tươi thát lát. Đặc biệt làm cho anh, nhất định phải uống hết, cẩn thận bị cảm. Trong chén chính là hoành thánh mới vừa nấu xong, chấm dấm chua ăn. Nếu không thích, bên cạnh là bánh sừng bò."
"Thật thơm a! Tiêu Trần, canh gừng kia còn không?" Tiêu phu nhân tười cười như hoa nhìn Tiêu Trần hỏi.
Theo lời Tiêu phu nhân, toàn sảnh hơn hai mươi ánh mắt, trộm ngắm Tiêu Trần. Mỹ thực, chê ít a!
Tiêu Trần nhanh nhẹn cười nói: "Canh gừng, là sau khi mắc mưa, chiếu cố cho người không được chăm sóc kịp thời uống. Chẳng lẽ, lại có người bị ướt?"
>_</// Trừ bỏ người Kỉ gia, những người ở đây là lần đầu tiên thấy sự lợi hại của Tiêu Trần. Nhóm chuyên gia gió chiều nào xoay chiều nấy, thấy chủ nhà bếp tức giận, ngay lập tức nghiêm túc nhận sai lầm.
"Tiểu Minh a, vừa rồi mẹ không tốt, bảo bọn họ đừng để ý con." Tiêu phu nhân ngượng ngùng nói: "Ai kêu con tới trễ như vậy? Mẹ đã gọi cho con năm cuộc điện thoại, thúc giục con đến nhanh rồi! Con đừng dỗi mẹ a?"
Tiêu Tiễn xong ván. Nhờ vợ chơi tiếp mạt chược. Bản thân đi đến bên người em trai ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Tiêu Minh nói: "Tiêu Minh, em sẽ không giận anh hai đi? Tụi anh đều là bị mẹ bức. Ai, mau ăn a, trù nghệ Tiêu Trần tốt lắm!"
Tiêu phu nhân trên mặt gượng cười: "Ăn a, làm ấm thân mình, đừng sinh bệnh. Tiêu Trần làm riêng cho con đó." Trong lòng tức giận mắng con lớn hỗn trướng. Muốn lấy lòng Tiêu Trần cũng không sao, nhưng, mắc gì lấy bà làm đệm lưng a? Nhưng mà, thứ nhất đang ở Kỉ gia, thứ hai là ngày lễ, chỉ phải nhịn xuống khẩu khí, chuẩn bị về nhà lại so đo.
Tiêu Minh giống như con vịt bị bắt lên kệ, kiên trì ăn. Không nghĩ, canh gừng ngoài vị cay nhẹ, không có một tí mùi gừng nào. Nước canh tươi mát, lập tức khơi dậy thèm ăn của Tiêu Minh. Hắn cắn thịt sò tươi a! Nấm trơn vừa giòn vừa mịm, khoai tây mềm ngon miệng, thịt cá từng miếng như tơ, hương vị tinh hoa giống như con lươn sông ngon ngọt. Nhẹ nhàng cắn da nấm rơm, một chút nước trong chát có ngọt thấm ra ngoài, cảm thấy cả trái tim đều là ấm áp.
Tiêu Minh đuổi bàn tay tội ác của Tiêu Tiễn đang duỗi đến hoàng thánh, gắp một cái, trong dĩa dấm chua quét một vòng, cho vào miệng. Chóp chép chóp chép, ăn đến đầy mặt vui sướng. Hoàng thánh da mỏng mà giòn, thịt mỏng nhiều nước, thêm vào giấm lâu năm, so với cái gì đều thơm.
Tiêu Minh càng ăn càng cao hứng, cả chén hoành thánh không cái nhân nào giống cái nào. Còn có bánh sừng bò kia, mỗi ngụm đều mềm. Thẳng đến canh hết chén không, hắn mới buông đũa, chưa thấy đã liếm liếm môi.
"Ăn ngon a!" Tiêu Minh dựa vào sofa, chẹp lưỡi nói: "Lại thêm phần nữa, tôi còn ăn thêm được."
Hừ, đẹp cho ngươi! Mọi người âm thầm mắt trợn trắng. Bọn họ không được ăn, tên nhóc này cư nhiên còn muốn thêm một phần, thật sự là thiếu đánh! Đáng tiếc, Tiêu Trần ở đây, không dám phát tác.
Tiêu Trần ngồi cạnh Kỉ Tích xem mạt chược, quay đầu lại nói: "Vì buổi trà chiều lát nữa, chừa bụng chút đi."
Hèn chi mình ăn không no! Nguyên lai đối phương đã tính trước a? Tiêu Minh sớm có vài phần kính trọng đối với Tiêu Trần, lại một lần nữa, cảm nhận được sự cẩn thận của anh.
Theo sau, Tiêu Minh trộm đánh giá Tiêu Trần, mặt anh tuấn, dáng người cao, tính cách ôn hòa. Ra được phòng khách, càng vào được phòng bếp. Hiện giờ, nữ nhân như vậy đều khó cầu, huống chi là nam nhân. Tiêu Minh theo bản năng nói: "Tiêu Trần, cùng tôi kết hôn đi?" Tuy rằng, hơi nhanh. Nhưng, người như vậy thiệt nhiều người muốn không phải sao? Hắn trước hết tiên thủ hạ vi cường, về phần đối phương có chấp nhận hay không, có thể chậm rãi thích ứng thôi.
―o―/// Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc miệng, ngừng động tác trên tay.
Tiêu phu nhân trước khi Tiêu Trần mở miệng đã đoạt trước, truy hỏi: "Con thích nam nhân?"
Trời ạ! Tiêu Minh nhìn ánh mắt đoàn người, như mông bổng hát (如蒙棒喝 không hiểu =_=) . Muốn come out cũng không nên chọn hôm nay, làm trò trước mặt nhiều người như vậy a! Tiêu Minh dưới đáy lòng mặc niệm, Tiêu Trần, ôn nhu của cậu phá hủy cảnh giác người khác, đồ ăn của cậu khiến lý tính người ta túy lúy.
"Thương cảm cái gì nha!" Tiêu phu nhân trừng mắt con trai út tinh thần uể oải, bả vai suy sút nói: "Chỉ cần, con có thể lấy được người như Tiêu Trần. Là nam hay là nữ, mẹ đều hoan nghênh. Mẹ sẽ chờ tin tức tốt của con!" Nói xong, phất tay reo lên: "Đến đến đến, tiếp tục tiếp tục. Đừng nhìn tiểu tử hoa si này. Tôi còn chờ gỡ vốn đó!"
>0< Tiêu Minh vốn tưởng rằng sự tình bại lộ, mẹ Tiêu sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ. Lúc này, gặp mẹ khai sáng như thế, không khỏi mắt choáng váng.
Tiêu Tiễn hướng đến bên tai em trai, nhẹ giọng nói: "Em cũng không phải không hiểu được, mẹ rất thích Tiêu Trần. Bà sớm đã nhìn ra, thích nam nhân liền thích nam nhân, có cái gì nghiêm trọng? Đừng buồn ở trong lòng."
Tiêu Minh ngạc nhiên nói: "Mẹ thích Tiêu Trần, cùng việc này liên quan gì a?"
Tiêu Tiễn kinh dị nói: "Em không biết, Tiêu Trần chính là một nửa kia của con trai thứ ba nhà bác Khương hả? Em đột nhiên nói ra như vậy, không nhìn thấy người nhà Kỉ gia đều trừng em sao? Em tới làm khách, còn muốn lấy bảo bối nhà người ta, bọn họ có thể đồng ý?"
Tiêu Minh cãi lại: "Em thật không biết!"
"Hiện tại đã biết đi?" Tiêu Tiễn trong lòng buồn bã vỗ vai em trai, nói: "Bất quá, nếu không phải đã có Tĩnh Tĩnh, anh đều muốn ly hôn rồi lại theo đuổi cậu ta đấy! Hiện giờ, chỉ có thể ngẫm lại, dù sao người ta cũng đã kết hôn."
"Ca, anh không phải nói kết hôn còn có thể ly hôn sao?"
Tiêu Tiễn cố ý sờ trán Tiêu Minh, kinh ngạc nói: "Không có sốt a?"
"Làm gì vậy!" Tiêu Minh chụp lấy bàn tay Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn bĩu môi qua chỗ Hai người Tiêu Kỉ nói: "Em có phải kiện tụng ly hôn nhiều quá rồi không, phát ngốc a? Bọn họ cảm tình tốt như vậy, em cho rằng bên thứ ba có thể chen chân nổi?"
Tiêu Minh nghe lời nói anh trai, lại nhìn Tiêu Trần Kỉ Tích tương tác với nhau, tức khắc lại giống như cà tím phải sương. (hàm ý ủ rũ, chú thích bởi bạn muaxanh)
Mạt chược lại chơi thêm mấy vòng, Khương Như nhìn đồng hồ treo tường, quay sang con út bàn bên cạnh nói: "Kỉ Tích a, con đói bụng chưa?"
"Hơi hơi."
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Trần liền bưng lồng hấp nhỏ đi vào. Xốc lên nắp chụp, cả phòng thơm lừng. Tiêu Trần ngồi bên người Kỉ Tích, gắp một cái tiểu lung bao, đặt bên môi Kỉ Tích. Kỉ Tích khẽ cắn, hút hết nước bên trong. Tiêu Trần đem tiểu lung bao đã cắn qua một ngụm, chấm vào dấm chua, lại đút cho vợ. Kỉ Tích a ô há mồm ngậm lấy, hí mắt nhai nuốt, liên thanh tán thưởng.
BẠN ĐANG ĐỌC
GẶP ĐƯỢC ÔNG CHỒNG NHỎ TUỔI HƠN
Novela JuvenilTác giả:U Nhiễm Thể loại:Đam Mỹ Edit: Tiểu Bảo Beta: Chipi Thể loại: hiện đại, 1×1, ấm áp văn, pink, niên hạ thê nô phúc hắc công x ôn nhu thâm trầm thụ Tình trạng : 32 chương rưỡi (nửa chương 33) + 1 phiên ngoại + phần về Duyên Duyên (tới nửa chươ...