Thạch Phi Hiệp cầm khăn tay, tái mặt tránh qua một bên lau máu mũi.
Gin vẽ hai hình trái tim trên lưng Hughes xong, tin tưởng dù hắn có biến thành trong suốt, mình vẫn có thể tìm được hắn mới thầm thở phào cất bút, lén lút đến bên cạnh Thạch Phi Hiệp ngồi xổm. "Thể nào."
Thạch Phi Hiệp mở khăn tay cho hắn xem, "Ngươi nói xem?"
Gin nhìn sắc đỏ tươi thắm trên khăn tay, nhịn không được lắc đầu: "Dù đổ máu, cũng nên là mông, lỗ mũi làm ăn gì? Có thể nhét vào không?"
"..." Thạch Phi Hiệp tất nhiên là hoảng hốt, "Mông đổ máu?"
Gin tức giận nhìn hắn, "Chứ còn gì nữa? Hay ngươi tính cho Isfel đổ máu? Ngươi nghĩ ngươi có thể đè Isfel?"
"..."
"Thế này nhé. Ngươi nghĩ ngươi thắng được Raton không?"
Thạch Phi Hiệp nhìn bóng dáng e lệ nhỏ xinh đang ngồi cùng với Asha, chần chừ rồi gật gật.
"Chiến binh người lùn có thể dùng búa giết chết kẻ địch ở cách một trăm thước." Gin nhìn Thạch Phi Hiệp đã tái mét, "Ngươi bây giờ còn cho rằng ngươi đánh thắng được hắn?"
Dáng nho nhỏ của Raton đột nhiên bị bổng lên thật cao.
Thạch Phi Hiệp nuốt nước bọt: "Ta sau này sẽ giữ khoảng cách một trăm lẻ một thước với hắn."
"Thế nên, ở đây, ngươi đừng mong đè được ai."
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: "Thực ra, ta chưa từng nghĩ đến nước ấy."
Gin ngơ ngác nhìn hắn, "Ha?"
"Ngươi nghĩ... ta có hi vọng thành công sao?"
Nhìn Isfel lạnh lùng bên kia, Gin siết chặt cổ tay khẳng định: "Chúng ta phải tin tưởng vào uy lực của xuân dược!"
"..." Thạch Phi Hiệp tưởng tượng mông giống lỗ mũi nhỏ máu tít tách, không khỏi hoảng hốt. Hắn cắn răng nới cổ áo, "Ngươi thôi cắn nát ta đi?"
Gin nói: "Ta không muốn cắn nát ngươi."
"..." Thạch Phi Hiệp nín thở chờ nghe ý tưởng độc ác kinh dị hơn của hắn.
Gin nói: "Ta muốn rút hết xương ngươi ra, ở trước mặt ngươi cắn đến nát ra thì thôi."
Thạch Phi Hiệp buồn bực nói: "Độ biến thái của ngươi có giới hạn không?"
Gin mỉm cười: "Chỉ cần ngươi không lật lọng, không ba phải, ta sẽ phi thường phi thường có giới hạn."
Giới hạn phi thường phi thường?
Nó là nhân phẩm của ngươi phải không?
Thạch Phi Hiệp bi thương ngẩng đầu, sau đó đứng hình.
"Sao thế?"
Thạch Phi Hiệp nói: "Ngươi nhìn lên trên."
Trên tiền sảnh, các vị khách người sói dán mắt vào cửa sổ, trông mong nhìn họ.
Thạch Phi Hiệp không đành lòng nói: "Hay mời họ xuống?" Dù sao cũng là khách, họ ở trên nhìn, khiến hắn ngồi cũng nóng mông. Có điều, không biết có phải mắt hắn bị ảo giác không, hắn cảm thấy hắn vừa dứt lời, người sói trên lầu ánh mắt lập tức tỏa ra ánh sáng xanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Con thuyền Noah - Tô Du Bính
Science FictionHài hước - Thần bí - 1vs1 Tác phẩm này của nhà Hiệp sĩ hạt đào ba táo làm mình chỉ copy để dành đọc lúc không có mạng thôi. Mong các bạn đừng re phọt =))) tội con cháu em tội nghiệp ạ Editor: Tsuki813 Beta Reader: Hiên