Chương 17 - Chiến đấu

15 0 0
                                    

Qua khỏi đại sảnh, Bogi đột nhiên hỏi: "Ê, Con Người, Metatron còn ở tửu điếm không?"

Thạch Phi Hiệp quay đầu lại, dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ, "Rất xin lỗi, ngài Bogi, ta không thể trả lời câu hỏi của ngài, bởi vì ta chưa từng gặp ngài Metatron." (Tsu: thiệt tình, cái tên sao không giống người tẹo này vậy ta, làm mình tưởng anh M trong Transformer =)))) Hiên: *đạp* Ảnh là thần, tất nhiên không giống người.)

Bogi giật mình nhìn hắn, "Ngươi cư nhiên gọi hắn 'ngài', ngươi cư nhiên gọi Metatron là 'ngài'!"

Lẽ nào cái người tên Metatron khí phách mạnh mẽ như thế lại là một quý bà?

Thạch Phi Hiệp ngập ngừng, đang không biết đáp lại thế nào, thì thấy Bogi gật đầu nói: "Ngươi gọi hắn như thế cũng được."

Thế cuối cùng vừa nãy thằng khỉ này kinh ngạc cái gì?!

Thạch Phi Hiệp mặt đen kịt lại rồi.

Bogi đảo mắt nói "Ta muốn phòng kế bên hắn."

"Thứ lỗi, ta không biết hắn hiện đang ở phòng nào."

Bogi khinh thường liếc hắn, "Con người, ngươi rốt cuộc biết được cái gì?"

Thạch Phi Hiệp lại cười nói: "Ta biết tên của ta gọi là Thạch Phi Hiệp, không gọi là Con người."

Bogi nhíu nhíu nói: "Vậy liên quan gì đến ta?"

"Không liên can gì. Chỉ là ta tình cờ biết cái này mà thôi."

Bogi đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt híp lại thành một đường, cười đến thập phần quỷ dị, "A, ta hiểu ra, ngươi vừa rồi dám khinh nhờn ta."

Hình như mười giây trôi qua rồi ha?

Thạch Phi Hiệp vì tố chất của vị ác ma địa ngục trước mắt mà cảm thấy lo lắng.

Bogi khiêu khích nhìn hắn nói: "Con Người, ngươi biết ta là ai không?"

Thạch Phi Hiệp khiêm tốn nói: "Ngài là vị khách tôn quý đến từ địa ngục." Hắn rất hiểu cái gọi là biết tiến biết thoái. Với em bé nhỏ, coi thường thì coi thường thật, nhưng tuyệt không thể đối đầu trực diện. Dầu sao đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi phía sau hắn còn cả một đại ma vương địa ngục ghê gớm đây

Bogi lắc lắc ngón tay nói: "Ngươi sai rồi. Ta là siêu cấp ma vương đến từ địa ngục!" Chữ 'ngục' vừa dứt lời, quả đấm nện một cú trời giáng vào ngay mũi Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp chỉ nghe tiếng 'rắc', sau đó thì ngã lộn mặt ra sau.

Lúc hắn ngẩng đầu, còn thấy trong không trung những giọt máu đào đỏ tươi chầm chậm bay.(Tsu: thê mỹ quá *lau lau* Hiên: Cho ta hỏi, nàng lau gì?)

Hughes phản ứng cực nhanh, một phen vọt tới phía sau đỡ lấy hắn.

Gin thấy một trận đỏ mắt. Hughes đã lâu không cùng hắn thân mật như thế rồi.

Hắn quay đầu, đem lửa giận trút hết lên Borgia, "Bố ngươi không nói cho ngươi, ở địa bàn của người khác không nên quá kiêu ngạo, không thì có ngày có chết cũng không ai thay ngươi nhặt xác chưa?"

Con thuyền Noah - Tô Du BínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ