Trên người Ngũ Sướng Nhiễm không có tiền, không thể đón xe, trên người không có điện thoại, không thể gọi điện, hiện tại việc có thể làm cũng chỉ là đi bộ, nhưng mà cũng không sao cả, dù sao Ngũ Sướng Nhiễm đầu óc cũng trống rỗng, cho dù trên người có tiền, có điện thoại cũng không nghĩ đến chuyện sử dụng.
Ngũ Sướng Nhiễm đi lang thang vô định, cho đến khi ánh đèn bật sáng từng ngõ ngách thành phố Z cô cũng chậm rãi bước đi. Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không nhận thức được là trời đã tối, không cảm giác được người đi trên đường, xe cộ ngày càng ít, ngay cả chân đi đến sưng tấy một chút cảm giác đều không có. Nếu không phải nhờ ánh đèn chiếu rọi thân hình của cô thì sẽ làm người ta cảm giác kia là du hồn.
Không biết là ông trời thương hại Ngũ Sướng Nhiễm mà rơi lệ, hay là vui sướng trước nỗi đau của người khác mà muốn xé rách vết thương của Ngũ Sướng Nhiễm xát thêm muối , cho dù là mục đích gì đi nữa, trời cao đổ mưa tầm tả, đem Ngũ Sướng Nhiễm ướt đẫm từ trong ra ngoài. Nhưng là, vì sao mưa không thẳng rơi vào trong lòng, đem trái tim chảy máu cũng rửa sạch sẽ đi? Trận mưa to này làm Ngũ Sướng Nhiễm lấy lại tinh thần, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, tùy ý để mưa rơi xuống khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của cô. Trận mưa này thật đúng lúc, Ngũ Sướng Nhiễm nghĩ thế, bởi vì lúc này đây, cô cần mưa tẩy rửa, ít nhất như thế làm cho cô biết bản thân mình còn sống, làm cho lý trí của cô trở về trong đầu óc, làm cô cố gắng lấy lại tinh thần. Cô biết, cô không thể buông xuôi tất cả, cô còn có chuyện phải làm, rất quan trọng, bởi vì đó là chuyện của Cố Hân Mộng. Ngày mai, cô phải về công ty làm việc.
Ngũ Sướng Nhiễm rốt cục nhớ tới việc xem mình hiện tại đang ở đâu, phát hiện mình thế nhưng bất tri bất giác chạy tới khu phố trung tâm mua bán. Đưa mắt nhìn hướng đối diện, là rạp chiếu phim mà lần trước cùng Cố Hân Mộng đứng tranh cãi ầm ĩ. Ngũ Sướng Nhiễm cười khổ, cảm thấy lúc trước khắc khẩu giống như biến thành điều tốt đẹp mà mình muốn theo đuổi. Quay lại không được, thật sự quay lại không được sao?
Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy đây là một trận mưa đúng lúc, xác thực, đến mau, đi cũng mau, mưa không đến nửa giờ đã hết rồi, để Ngũ Sướng Nhiễm vẫn còn đang kinh ngạc mất hồn.
Bỗng nhiên, một chiếc Ferrari màu trắng dừng bên cạnh Ngũ Sướng Nhiễm, ngồi trên xe là một cô gái trang phục rất có phẩm vị, khí chất tốt, diện mạo xinh đẹp. Cô ấy ngồi ở trên xe lẳng lặng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, vốn định chờ Ngũ Sướng Nhiễm nhìn đến mình thì cùng cô chào hỏi, nhưng là cô nhìn Ngũ Sướng Nhiễm thật lâu cũng không thấy Ngũ Sướng Nhiễm liếc mắt một cái. Ánh mắt của Ngũ Sướng Nhiễm nhìn chằm chằm về phía trước, giống như tập trung nhìn cái gì, cũng lại giống như không nhìn gì cả.
Không còn cách nào, cô gái ngồi trong xe khẽ than một tiếng, chuẩn bị xuống xe, nhưng đúng lúc, một chiếc Lamborghini màu đen đột nhiên dừng phía trước cô. Nhìn thấy chiếc xe kia, sắc mặt cô khẽ thay đổi, lộ vẻ kinh ngạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][EDIT] Triền Miên Tình Kiếp - 5 Duyệt [Hoàn]
Aktuelle Literatur*Lưu ý đây là truyện mình sưu tầm chứ không phải mình edit
![[BHTT][EDIT] Triền Miên Tình Kiếp - 5 Duyệt [Hoàn]](https://img.wattpad.com/cover/133282487-64-k253379.jpg)