Chương 2 - Kanzaki

950 72 3
                                    

Kanzaki rất thích ăn sữa chua, đấy là một sự thật mà tất cả mọi người ở Ishiyama đều biết. Hắn đặc biệt thích ăn sữa chua ở cái máy bán tự động trên tầng lầu của học sinh năm ba, ai ai cũng đều biết điều đó.

Vào giờ ăn trưa, như thường lệ, Kanzaki sẽ đi mua sữa chua hàng ngày cho mình. Hắn đi một cách chậm rãi nhưng chắc nịch về hướng cái máy tự động, Natsume và Shiroyama đi kèm hai bên.

Khi gần đến nơi, hắn thấy một mái đầu bạc quen thuộc. Trước mặt họ là Furuichi, người đang chuẩn bị mua thứ gì đó.

“Ồ, chào em, Furuichi, chuyện gì đã khiến em lên đây thế?” Natsume chào, trông anh ta vẫn thân thiện như mọi khi.

Nghe thấy tên mình, chàng trai tóc bạc quay lại nhìn họ. “Chào buổi sáng. Em đang tính lên sân thượng và chợt muốn mua một ít đồ uống. Máy tự động ở tầng em không chịu thối tiền dư và các cô gái thì lại không cho phép em đặt chân lên tầng lầu của học sinh năm hai, do đó em mới lên đây… Em hy vọng các anh không thấy phiền.”

“Tất nhiên là không rồi. Em cứ mua đồ đi.”

“À vâng, cảm ơn anh.”

«Đó là hai người thông minh và trên môi luôn thường trực nụ cười ở cái trường này đấy!» Kanzaki khịt mũi, hắn không hề tức giận vì bị ngó lơ, hắn chỉ… hắn chỉ không thích cảm giác đó, vậy thôi.

Furuichi nhìn cái máy, sau một thời gian chọn lựa, cậu ta nhấn nút và sau khi một tiếng *bíp* và *bộp* cậu cúi xuống để nhặt đồ uống của mình: một chai trà xanh.

Xong xuôi rồi thì cậu đứng qua một bên và mỉm cười với ba đàn anh. “Các anh cũng muốn mua gì đó hả?”

“Hừm,” là trả lời của Kanzaki và Natsume phải nói thêm. “Ừ, Hajime-chan đến đây để mua sữa chua. Đúng không, Hajime-chan?”

Không có tiếng trả lời. Natsume và Furuichi nhìn Kanzaki, họ chẳng hiểu tại sao anh ta lại thế. Thành viên của nhóm Tohoshinki đang đứng phía trước cái máy tự động, nhìn vào nó đầy ngạc nhiên mà không nói một từ nào.

«Chết tiệt. Đừng nói với mình là… »

“Sữa chua của tao đâu rồi?”… Đúng như những con người ưa chuộng hòa bình đang nghĩ, cái máy tự động hôm nay không có bán sữa chua.

“Sữa chua của tao đâu?” Kanzaki bắt đầu đá cái máy, như thể nếu làm vậy thì sẽ có sữa chua từ đâu rớt ra cho hắn.
“Shiroyama! Đi lên tầng khác và tìm sữa chua về cho tao!” Cái con người đang nóng máu ở đằng kia ra lệnh. Và ngay lập tức, người học sinh to lớn kia lập tức nói. “Vâng! em sẽ quay lại ngay!” Và hắn tức tốc chạy đi tìm sữa chua ở những cái máy tự động khác.

Một sự im lặng bao trùm lên ba học sinh còn lại. «Ôi trời, mình không muốn làm điều này đâu… nhưng mình phải nói cho anh ấy biết thôi.»

Cố lấy hết can đảm, Furuichi cất tiếng. “Ừm… sempai này?”

Hai người kia nhìn vào cậu, nhưng chỉ có Kanzaki trả lời. “Gì!?”

“Ừm, khi nãy em có nói cho mấy anh biết là cái máy tự động của tầng em bị hư và không thối tiền đúng không?”

“Rồi sao nữa, Furuichi-kun?” Natsume khuyến khích cậu nói tiếp.

Quyến rủ 1 người, quyến rủ tất cả.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ