Himekawa đang ngồi thoải mái ngồi trên ghế sofa và làm việc trên máy tính của mình, anh đang tìm kiếm cách để chinh phục Ishiyama.
Anh đang bận làm việc, cho nên khi nghe có tiếng bước chân, anh chả thèm để ý. “Chào anh, Himekawa-san. Anh có thể dành cho bọn em một chút thời gian được không? Chúng em có chuyện cần phải bàn bạc với anh.”
Đó là một tên mê tiền, một tên đại ca của một băng nhóm nào đấy mà phần lớn thời gian là làm việc cho các thành viên trong nhóm Tohoshinki. Đứng dậy không phải là một ý tưởng hay cho lắm, nhưng dù sao thì anh cũng đã quen biết tên này nhiều năm, nên anh đoán anh có thể dành tí xíu thời gian với tụi nó, hơn nữa hôm nay nắng đẹp, đi chơi một chút cũng chẳng chết ai.
Himekawa đi theo tên côn đồ đó, hắn dẫn anh ra phía sau tòa nhà, nơi đó thường rất tối, một nơi hoàn hảo để làm những việc mờ ám, giống như đánh đập một ai đó hoặc làm những chuyện kinh doanh trái phép chẳng hạn.
“Rồi, lý do gọi tao ra đây là gì?” Anh hỏi nửa vời.
“Vâng, anh thấy đấy Himekawa-san…” và từ mỗi góc tường, các thành viên trong nhóm tên kia chui ra. Himekawa có thể nhận ra một vài tên trong số đó đã từng được anh thuê trong quá khứ.
Anh có thể nhận biết được một số tên, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đã được an toàn. «Chết tiệt, tao có linh cảm xấu về chuyện này.»
“Anh biết đó, thời gian qua chúng em đã làm việc cho anh nhưng anh lại trả ít tiền hơn so với lúc trước và bọn em muốn sau này khi bọn em làm việc cho anh thì anh phải trả tiền trước cho tụi em.”
“Nếu tao trả tiền cho tụi bay ít, tức là tụi bây làm việc như cứt vậy. Và ý mày là công việc lần sau là sao? Tao không nhớ là đã cho mày công việc nào cả.”
Tên đại ca bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời mà Himekawa nói. “Ồ, thôi nào, Himekawa-san. Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi mà, cho tụi em thêm tí tiền thì anh có nghèo đi đâu, anh rất giàu còn gì, phải không?” Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, những tên kia cũng bắt đầu bao quanh anh.
“À, tao xin lỗi, vì mày nói sai rồi. Tao trả tiền ít hay nhiều dựa vào năng lực của người đó. Tao không muốn lãng phí tiền của tao cho những tên vô dụng.”
Nếu những gì mà Himekawa nói khi trước khiến tên đầu sỏ bực mình thì những lời này lại khiến hắn nổi điên lên. “Chậc, câm miệng, thằng chó. Mày nghĩ là mày tốt hơn bọn tao vì mày có nhiều tiền sao? Nực cười. Chúng tao đều biết, nếu như mày không có lũ tay sai như tụi tao, thì mày cũng vô giá trị thôi con ạ. Chúng tao muốn nương tay cho mày vì mày là người trả tiền cho bọn tao, nhưng có vẻ như dùng bạo lực luôn là giải pháp tốt nhất. Ha ha ha.”
Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, chỉ cần tên cầm đầu ra hiệu, họ sẽ tấn công. Trong những trường hợp thế này, anh thường sẽ hỏi vài câu đại loại như: “Tụi mày muốn bao nhiêu?” và sau đó những tên kia sẽ quay về dưới trướng của anh nhưng mà thật đáng tiếc, dạo gần đây anh đã tiêu xài quá hoang phí nên…
Một vài ngày nữa thì anh sẽ có lại tiền, đó là điều hiển nhiên, nhưng mà hiện tại thì anh không có, mặc dù anh đang rất muốn dạy cho lũ này một bài học. «Không thể làm việc gì mà không cần sự giúp đỡ của người khác, hử!?»
BẠN ĐANG ĐỌC
Quyến rủ 1 người, quyến rủ tất cả.
De TodoAuthor: Giu7ia Translator and Editor: Nguyên Khúc Fandom: Beelzebub Disclaimer: All Beelzebub characters here are the property of Tamura Ryuuhei. No copyright infringement is intended. Warnings: A bit of Everyone x Furuichi if you squint, but mostly...