"Một Ngô Thế Huân, anh có thể dựa dẫm được bao lâu? Ngộ nhỡ một ngày anh ta lại coi trọng một mỹ thiếu nam khác thì sao? Cứ cho là anh đã trở nên thông minh rồi, biết nắm bắt cơ hội để thực hiện ước mơ, kết quả lại là anh đang làm cái gì chứ!" Tiếng nói của Biện Bạch Hiền trong phòng làm việc, làm phá vỡ dòng hồi ức của Ngô Thế Huân, kìm lòng không được mà khóe miệng hơi nhếch lên.
Lộc Hàm thật ra vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là cái tên vì cậu em mà dám đứng ra bảo vệ, cái tên ngốc không biết rằng mình sẽ tự chuốc lấy xui xẻo, xem ra tật cũ đúng là vĩnh viễn không thể chữa khỏi. Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng luyện tập bước vào, đồng thời lúc này tiếng nói của Biện Bạch Hiền ngừng lại, giống như là đang nuốt phải quả trứng khủng long to lớn há mồm kinh ngạc nhìn cậu. Tiếp theo vài giây sau, khuôn mặt của Biện Bạch Hiền đổi hết từ dạng này sang dạng khác, mới bắt đầu là kinh ngạc đến khủng hoảng, cho đến sau là sợ hãi còn âm thầm lùi hai bước.
Vừa nãy không phải là bộ dạng gà trống nhỏ kiêu ngạo ''dạy bảo'' Lộc Hàm sao, sao hiện tại khí thế lại giảm đi nhiều thế? Ngô Thế Huân nhìn phản ứng của Biện Bạch Hiền cực kỳ có hứng thú, đặt tay lên vai Lộc Hàm, cười như không cười nói: "Quả đúng là thời gian có hơi lâu rồi thì phải!"
Lộc Hàm hất tay Ngô Thế Huân đang đặt trên vai mình ra, lạnh lùng nói: "Cậu đừng có thấy tôi đi đâu cũng đi theo đi?"Ngô Thế Huân dời ánh mắt một mặt hoảng sợ, giống như động vật nhỏ bị giật mình nhìn Biện Bạch Hiền, không nhanh không chậm nói: "Tôi là đến xem Bạch Hiền." Phản ứng của Biện Bạch Hiền đúng còn thú vị hơn cả dự liệu, nghĩ như thế, lại càng muốn đùa giỡn cậu ta một chút. Biện Bạch Hiền bị ngữ khí của Ngô Thế Huân dọa một trận, vội vàng nói: "Tôi không có ưa nhìn chút nào đâu, đều là do thẩm mỹ đấy! Cả cái khuôn mặt này không có chỗ nào là không động qua dao kéo, đến mắt hai mí cũng là cắt đấy! Một chút cũng không đáng ngắm!" Cậu vừa cuống quýt nói, tay chân còn khua loạn lung tung.
Ngô Thế Huân vẻ mặt phá lệ nghiêm túc, hắng giọng nói : "Chơi chán vẻ đẹp tự nhiên rồi, vẻ đẹp thẩm mỹ cũng được đó, nhìn chán rồi thì có thế thẩm mỹ lại! Không tồi!" Nói xong, Ngô Thế Huân còn ra cái vẻ gật gù đắc chí.
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền lo lắng đến hai chân run rẩy, Lộc Hàm xùy một tiếng nói: "Hay là để tôi tác hợp cho hai người, nói thế nào Biện Bạch Hiền cũng là đồng nghiệp cũ, hay là tối mai cùng nhau ra ngoài ăn cơm!"
Ngô Thế Huân kinh ngạc quay đầu, liếc mắt nhìn Lộc Hàm đang cười, đã bao lâu rồi không nhìn thấy anh ấy cười trước mặt mình, quả nhiên chỉ cần không phải đối diện với bản thân cậu, anh ấy vẫn là Lộc Hàm của trước đây. Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền: "Được đấy, rất vinh hạnh!" Nói xong quả không ngoài dự đoán lại nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Biện Bạch Hiền.
Nói đến đây, Ngô Thế Huân ''ứ hừ'' hắng giọng, sau đó đột nhiên đổi giọng nói: "Nhưng mà, Bạch Hiền nếu cậu muốn gặp tôi, tôi cũng không phản đối, nhưng thời gian làm việc vẫn là nên thực hiện đầy đủ, thời gian này, không phải cậu nên ở bên công ty CY luyện tập sao? Sao lại chạy đến công ty của tôi thế?" Hiện tại Ngô Thế Huân đã hiểu ra mị lực của Biện Bạch Hiền rồi, loại mị lực cứ làm người khác muốn trêu đùa mãi không thôi.
"Công ty CY?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc: "Không phải chủ đầu tư là SH sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS/HunHan] D.A: Minh tinh chi nhất- How can I[Shortfic]
FanfictionTác giả: Tijess- Fic thuộc hệ liệt của D.A: Minh tinh chi nhất Translator: Thỏ yêu (fic trans đã nhận được sự đồng ý của tác giả, mọi người đừng mang ra khỏi wattpad của chị nhé, thanks) Thể loại: Giới giải trí, có ngược cũng có ngọt, HE hay OE tu...