Chương 29

1.5K 68 24
                                    

Nghe được từ miệng Biện Bạch Hiền đồ ăn mà Lộc Hàm thích, Ngô Thế Huân liền đi mua hết mang về nhà, vừa nhập xong mật mã cửa mở ra, đã nhìn thấy hướng sô pha đang quay lưng lại với cửa thấp thó nửa cái đầu, mới yên tâm thở hắt ra, may quá người kia đã về rồi.

Ngô Thế Huân cởi giày đi vòng qua sô pha đặt đồ ăn lên bàn, có chút ngại ngùng cùng xấu hổ đằng hắng giọng nhưng lại không nhìn về hướng của người kia, dối lòng nói: "Còn chưa ăn phải không, tôi có mua mấy thứ...cái này, hình như bây giờ cũng đã trưa rồi!"

Tự mình lải nhải một lúc Ngô Thế Huân cũng không nhận được phản ứng nào của đối phương, cậu quay đầu, lúc này mới phát hiện thấy đôi mắt của Lộc Hàm hơi đỏ lên đang nhìn chằm chằm vào mình, so với biểu tình lạnh lùng lúc bình thường thật không giống, biểu tình trên khuôn mặt của Lộc Hàm lúc này lại có chút uỷ khuất, hai cái má trắng ngần lại đang nhiễm một tầng phiếm hồng, thật cảm thấy có mấy phần đáng yêu.

"Cậu đã về rồi? Tôi cứ cho rằng cậu sẽ không về nữa!" Ngô Thế Huân cảm thấy ngay đến cả giọng nói của Lộc Hàm cũng có chút không giống, hoàn toàn không giống với người suốt ngày bắt mình gọi là anh, tự nhiên lại có cảm thấy có vài phần là người kia đang làm nũng.

Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn mấy chai rượu rỗng ở dưới chân bàn, quay người lại nhìn Lộc Hàm hôm nay hoàn toàn không giống mọi khi, cúi lưng xuống, thử thăm dò hỏi: "Anh uống rượu à?"

"Tôi cho rằng cậu sẽ không về nữa, tôi thật sự đã cho là cậu sẽ không về nữa..." Lộc Hàm lại lặp lại một lần lời nói lúc trước, giọng nói cũng thay đổi có chút run rẩy, cả thân người ngồi trên sô pha rụt lại trong cái áo len cao cổ màu trắng, thật sự cảm thấy hoàn toàn yếu đuối, khiến người khác có cảm giác thương xót.

"Sao lại uống nhiều như vậy? Vốn dĩ cũng không phải người uống được!" Ngô Thế Huân tự lải nhải oán giận, đã quên sạch sẽ hoàn toàn không khí ngại ngùng giữa hai người. Lại không kìm lòng được, giơ tay lên vuốt tóc người vốn dĩ lớn hơn mình mà trông lúc này lại vô cùng yếu ớt: "Về phòng nằm nghỉ đi, ngủ dậy rồi ăn cơm."

Ngô Thế Huân thật không ngờ, động tác tiếp theo của người kia chính là giơ tay lên kéo cậu lại ôm chặt, bởi vì trọng tâm không vững mà Ngô Thế Huân
bị ngã đè xuống người Lộc Hàm, cậu muốn ngồi dậy nhưng người kia lại không hiểu sức mạnh lấy được từ đâu mà ôm Ngô Thế Huân vô cùng chặt, dường như chỉ sợ mình hơi nới tay ra một chút cậu sẽ liền đi mất.

"Như thế này không nặng sao?" Ngô Thế Huân sợ làm đau Lộc Hàm, tuy rằng chính bản thân cậu rất tham luyến cái ôm ấm áp này, nhưng lại càng lo làm đau anh hơn, cho nên cậu muốn thoát ra.

Chưa từng có khoảng cách gần như thế này bao giờ, gần đến nỗi có thể cảm nhận thấy hô hấp và hơi ấm của người kia, Ngô Thế Huân cũng cảm nhận được khuôn mặt người kia đang bừng nóng lên, cái khoảng cách không bình thường này lại cộng thêm khuôn mặt bình thường vốn lạnh như băng của Lộc Hàm nay lại đổi thành vô cùng mềm mại nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu, dường như là lo lắng sợ cậu sẽ đi mất mà đang làm nũng càng làm Ngô Thế Huân không thể chống cự.

[TRANS/HunHan] D.A: Minh tinh chi nhất- How can I[Shortfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ