Chương 18

500 44 0
                                    

Tiếng đối thoại trong phòng kết thúc, cửa đột nhiên bị mở ra, Lộc Hàm không kịp tránh đi gặp phải Ngô Diệc Phàm đang định bước ra cửa, anh ta nhìn Lộc Hàm một lượt, cũng không nói gì, chỉ lách qua người anh đi tiếp.

Ngô Thế Huân từ trong phòng bước ra, cùng Lộc Hàm bốn mắt nhìn nhau, lập tức cố gắng nở nụ cười khác rất nhiều so với đoạn nói chuyện kịch liệt lúc trước: "Muốn tôi cùng anh ăn sáng không?"

"Tôi đã nghe thấy hết rồi!" Lộc Hàm trực tiếp mở lời, cắt đứt dáng vẻ cố tỏ ra thoải mái của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân xấu hổ cười nói: "Vậy sao, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ không để ảnh hưởng đến anh, Ngô Diệc Phàm không chịu ký với anh, tôi vẫn còn đường khác. Đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn cả, chúng ta đi ăn thôi!" Nói xong lại đưa tay lên vỗ vai Lộc Hàm, ý Ngô Thế Huân muốn cùng anh đến phòng khách.

Lộc Hàm nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay của Ngô Thế Huân, nói: "Tôi là đồ vật của công ty mấy người à, lúc còn giá trị lợi dụng thì giữ chặt trong lòng bàn tay, có vấn đề thì đã muốn đá đi ngay? Ngô Thế Huân có phải cậu đang tự tung tự tác quá nhiều không? Lôi tôi đến SH đã từng hỏi đến cảm giác của tôi chưa? Bây giờ lại cũng định không hỏi gì rồi đẩy tôi đi sao? Tôi là cái gì? Vật sở hữu riêng của cậu à? Cậu luôn miệng nói xem trọng tôi, là giống như bây giờ sao? Tôi nói với cậu, cậu không có quyền quyết định chuyện tôi đi hay ở, hợp đồng công ty vẫn chưa đến hạn, tôi sẽ không đồng ý chuyện cưỡng ép huỷ hợp đồng đâu!" Lộc Hàm nói xong, xoay người trực tiếp đi về phòng, đóng rầm cửa.

Lộc Hàm vốn dĩ không phải cố ý dùng giọng điệu tức giận mà không tính đến ngọn nguồn, từ lúc nghe thấy những lời đề nghị của Ngô Thế Huân với Ngô Diệc Phàm, từ lúc cậu ấy bỏ đi thái độ cao ngạo mà dùng những lời lẽ nhẫn nhịn nói chuyện với anh ta, thì anh đã biết cái tên kia chỉ là vì bảo vệ anh tránh xa chỗ đầu sóng ngọn gió này, mới định đưa anh đến chỗ Ngô Diệc Phàm mà phải cầu xin anh ta. Từ lúc quen biết Ngô Thế Huân đến này, cậu luôn luôn có cái dáng vẻ ngang ngược không bao giờ chịu thua tuyệt đối không thể cúi đầu trước người khác, hơn nữa, với tính cách của Lộc Hàm cũng không phải có thể dễ dàng nói ra những lời an ủi Ngô Thế Huân đại loại như: "Tôi sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ cậu, tôi sao nỡ để cậu lại một mình."

Tiếp theo đó có hai tiếng gõ cửaLộc Hàm quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa cầm lấy điện thoại của mình đang không ngừng vang lên, cậu đưa điện thoại cho anh, Lộc Hàm nhìn tên người hiển thị gọi đến là "Mẹ", Lộc Hàm ngây người, cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ mới gạt phím nghe, khuôn mặt hơi ngại ngùng dùng dư quang nhìn về Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa dường như không có ý định rời khỏi lúc, anh dùng tiếng Trung nói chuyện với đầu dây bên kia.

"Lộc Hàm, sao lại thế này? Đoạn ghi âm đó không phải do em tung lên đâu!" Một năm này, Trương Nghệ Hưng gọi cho anh rất ít, vốn dĩ còn cho rằng nếu nghe được giọng nói của cậu sẽ lo lắng đến không biết nên phản ứng thế nào, nhưng ngoại trừ sự nhớ nhung nhàn nhạt ra, Lộc Hàm cũng kinh ngạc với thái độ bình tĩnh của bản thân. Anh mím chặt môi, bài nhạc đó là hai năm trước anh cùng Trương Nghệ Hưng hợp tác sáng tác, một mặt là để kỉ niệm nhưng năm tháng làm thực tập sinh, mặt khác là muốn để cho Trương Nghệ Hưng khi nghe thấy bài hát mới của anh sẽ biết rằng, anh rất coi trọng tình bạn giữa bọn họ. Lúc giao ca khúc cho bên bên chế tác âm nhạc, anh cũng nói rõ ca khúc là do anh và Trương Nghệ Hưng của D.A cùng nhau hoàn thành, nhưng không biết vì sao lúc phát hành, viết nhạc và lời đều đổi thành chỉ có tên của một mình anh.

[TRANS/HunHan] D.A: Minh tinh chi nhất- How can I[Shortfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ