Chương 12

519 48 4
                                    

Thật không ngờ Ngô Thế Huân say rượu lại ngoan ngoãn chịu nghe lời như thế, bắt cậu ấy làm thêm lần nữa, dĩ nhiên cũng làm.

Lúc làm đến động tác cuối 6+6, kiyomi, Ngô Thế Huân vừa hôn lên các đầu ngón tay, cái điệu bộ làm nũng kia làm Lộc Hàm đang cầm điện thoại quay lại cũng cười đến rung cả người.

Cuối cùng cũng không thể quay tiếp được nữa, trực tiếp dựa lưng vào sô pha cười ngằn ngặt.

Đột nhiên!

Ngô Thế Huân làm nốt động tác hôn ngón tay cuối cùng, rồi dùng chính ngón tay của mình vừa hôn qua ấn lên má Lộc Hàm, ấn tay xong còn hoàn toàn vì động tác kinh ngạc của Lộc Hàm mà nở nụ cười, còn nghẹo đầu cười đến cong cong vành mắt làm người khác yêu thích...Đáng yêu.

Không sai, Ngô Thế Huân của lúc này chính là đáng yêu đến không có thể dùng từ nào mà hình dung hết được, Ngô Thế Huân dùng ánh mắt  giống như là đứa bé vừa làm xong việc nhà đang chờ được cha mẹ khen ngợi nhìn Lộc Hàm.

Lộc Ham còn đang ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện lúc nãy cái tên này vừa làm, Ngô Thế Huân từ từ đưa đầu mình ghé sát từng chút, từng chút...

Càng ngày càng gần.

Cái tên này định làm gì thế, sao lại dùng nụ cười ngây thơ như thế kia là định làm gì!? Sao lại tiến đến gần mình như vậy?!

Nếu như đối diện với một Ngô Thế Huân tỉnh táo, chỉ sợ Lộc Hàm đã sớm đá cậu ra khỏi cách anh mấy mét, nhưng mà vì là đối diện với một Ngô Thế Huân hoàn toàn say rượu không còn chút thần trí tỉnh nào, anh thật sự không nỡ ra tay.

Chỉ có thể theo bản năng nắm tay lại thành quyền, ép chặt lưng vào ghế sô pha, hận không thể hòa cùng làm một với chỗ ghế dựa.

Cự ly mỗi lúc một nhỏ, Lộc Hàm thậm chí còn cảm thấy hơi thở nồng mùi rượu của người kia phả lên mặt anh.

Cuối cùng chính Lộc Hàm cũng không hiểu nổi tại sao mình lại nhắm mắt lại, mà khi cảm thụ được có một làn hơi nóng phả lên đầu vai anh, cùng lúc lại truyền đến âm thanh "Ọe" của Ngô Thế Huân...

Lộc Hàm nhíu mày lại, người ngất trên ngực mình đã vô cùng an tĩnh, chỉ là từ trên cơ thể anh truyền đến mùi chua lòm của bãi nôn. Khinh ghét cúi đầu nhìn con người ngây thơ vô số tội đang trầm lặng ngủ trên ngực mình, Lộc Hàm vốn luôn là người ưa thích sạch sẽ chưa từng cho ai ngủ trên giường mình, thật chỉ muốn đánh cho cái tên kia một trận lên bờ xuống ruộng rồi vứt ra chỗ hoang vu nào mà thôi.

Đương nhiên, nghĩ như thế nên Lộc Hàm cũng không nương tay, một tay đẩy Ngô Thế Huân từ trên người ra. Không có chỗ đỡ, Ngô Thế Huân trực tiếp ''ầm'' một mình ngửa đầu ngã xuống đất, tuy là để người say rượu nằm trên mặt đất thì không có đạo đức lắm, nhưng cúi đầu nhìn cái áo len hàng hiệu phiên bản giới hạn mình mới tậu mà bây giờ lại dính đầy bãi nôn của cậu ta, chỉ hận không thể lột da Ngô Thế Huân mà thôi. Lộc Hàm cố ý vờ như không nhìn thấy Ngô Thế Huân giống như người chết nằm trên sàn nhà, đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi quần áo vứt ở chỗ xa xa, mặt nhăn lại vì mùi chua chua, vội vàng mở vòi nước tắm.

[TRANS/HunHan] D.A: Minh tinh chi nhất- How can I[Shortfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ