Chương 27

572 43 4
                                    

"Anh Lộc Hàm?" Biện Bạch Hiền cầm lên điện thoại của mình đang rung dữ dội trên ghế sô pha, lại liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân còn đang uống rượu một cái, quả nhiên chỉ vừa nghe Biện Bạch Hiền nói chuyện với dầu dây bên kia biết là tên đó, liền lập tức ngẩng đầu lên dùng âm thanh lè nhè không rõ ràng ra lệnh: "Cúp điện thoại của anh ta!"

Biện Bạch Hiền không quan tâm đứng dậy, đi đến một nơi yên tĩnh hơn tiếp tục nói chuyện: "Đợi em một lát, anh Lộc Hàm, anh gọi không được anh ta hả? Anh ta đang ở chỗ em a..."

"Ai ya!" Biện Bạch Hiền trở tay không kịp bị đẩy ngã xuống sô pha, điện thoại trong tay bị người kia mạnh mẽ đoạt lấy, nửa thân người trên đè trên người cậu, giọng điệu uy hiếp nói: "Đã nói là cậu không được nhận điện thoại của anh ta!"

Bị hành động tập kích kịch liệt của Ngô Thế Huân dọa, Biện Bạch Hiền chỉ có thể ngây ngốc nằm im một chỗ, sau đó người đang đè nửa thân lên người cậu bị Phác Xán Liệt đi lấy sữa từ phòng bếp quay lại, một tay tóm lấy ném sang một bên. Chưa từng thấy qua chủ tịch Phác Xán Liệt nho nhã mà hôm nay cũng có mặt nóng nảy như vậy, anh ta vừa đẩy Ngô Thế Huân vì say mà đứng cũng không vững ra, đã nhẹ nhàng quay lại đỡ Biện Bạch Hiền từ sô pha ngồi dậy, hỏi: "Có bị đụng vào đâu không?"

"PARK, anh ra tay cũng mạnh quá đấy!" Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái, rồi đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh sô pha, Ngô Thế Huân mấy lần muốn đứng dậy nhưng say rượu khiến chân cậu mềm nhũn, muốn đứng dậy hết lần này đến lần khác mà đều ngã xuống nền nhà, Biện Bạch Hiền cúi xuống nhìn Ngô Thế Huân hỏi: "Muộn rồi, anh còn về nhà không? Cho dù có không về, chí ít cũng phải gọi cuộc điện thoại cho anh Lộc Hàm a, lúc nãy anh ấy gọi điện cho tôi nói không thấy anh nghe điện thoại, còn tưởng có vấn đề gì xảy ra, nghe giọng anh ấy có vẻ rất lo lắng." Biện Bạch Hiền giang tay định đỡ lấy Ngô Thế Huân, lại bị cậu gạt tay ra, thoát khỏi vòng tay của Biện Bạch Hiền, chỉ cúi đầu mà không nói gì.

Phác Xán Liệt tiến lên phía trước, kéo Biện Bạch Hiền ra nói: "Để anh đỡ cậu ta, Ngô Thế Huân uống say rồi dễ làm em bị thương."

"Tôi không say!!!" Người ngồi trên nền nhà lúc này đột nhiên giận dữ, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên. làm cả Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đều bị dọa, cái tên bị rơi bao nhiêu hòm đạo cụ vào người mà hôn mê bất tỉnh cũng không rơi một giọt nước mắt lúc này, bây giờ lại nước mắt giàn dụa, dùng thanh âm bốc đồng như đứa trẻ từng bước biện bạch: "Tôi không say! Tôi nói tôi không say! Sao lại oan uổng nói tôi say..."

Phác Xán Liệt thở dài nói: "Để tôi đỡ cậu về phòng, Bạch Hiền đi mở giúp anh cửa phòng cho khách!"

Biệc Bạch Hiền ừ một tiếng đồng thời Ngô Thế Huân ở dưới nền nhà lại vô cùng kích động giãy dụa phản kháng: "Tôi không muốn ngủ ở nhà các người! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!!!"

"Sao lại say đến mức này?" Lúc Lộc Hàm mở cửa nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Thế Huân đen xì được Phác Xán Liệt dìu, vội vàng đứng sang một bên để đường cho họ đi vào.

"Cái tên nhóc Ngô Thế Huân này ở phòng nào vậy?" Phác Xán Liệt nhìn theo hướng Lộc Hàm chỉ đến một căn phòng, anh ta dường như dùng phương thức mạnh mẽ nhất đưa Ngô Thế Huân vào phòng vứt lên giường, lại dùng tay phủi người một lượt, cau mày trực tiếp rời khỏi chung cư của Ngô Thế Huân. Tức giận đến nỗi trước khi đi cũng chẳng buồn chào Lộc Hàm một câu nghĩ là anh cũng tự biết rồi!

[TRANS/HunHan] D.A: Minh tinh chi nhất- How can I[Shortfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ