Chap 18. Daniel

455 47 0
                                    

"Đã xong rồi á?" Woojin nhướn mày lên khi Daniel đưa trả cậu chìa khóa tủ. Mặt Sungwoon lại tiếp tục cau có nhưng Woojin thực sự cũng chả chú ý lắm đến anh.

"Bọn anh chỉ muốn làm khô người thôi." Daniel nói với cậu.

"Lãng phí cơ sở vật chất của phòng gym mà." Woojin lẩm bẩm, nhưng cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

"Cảm ơn em, Woojin." Daniel cười lớn và đập tay với cậu trước khi kéo Sungwoon đi ra ngoài.

"Anh phải chạy trước thôi." Sungwoon cúi nhìn đồng hồ rồi nói. "Thôi thì cũng cảm ơn em, mặc dù từ đầu là lỗi của em khi không chịu cho anh mượn ô."

"Hơ, thật vậy luôn?" Daniel cười híp mắt. "Nhưng anh họp ở đâu vậy?"

"Phòng Seminar 201" Sungwoon vừa đi ra thang cuốn vừa nói. "Gặp lại sau!"

"Chúc hyung may mắn!" Daniel hét to theo, Sungwoon ngoảnh ra từ phía cầu thang và mỉm cười với cậu. Daniel cảm thấy cậu dường như chưa từng thấy cảnh tượng gì đẹp đến vậy từ rất lâu rồi.

-----

Buổi họp của Daniel kết thúc đúng giờ mặc dù cậu đi muộn đến cả nửa tiếng, và đáng lẽ cậu phải đi ăn tối với Jisung hyung như đã hứa, nhưng rồi cậu lại tò mò, nên Daniel đi tới tầng hai chỗ phòng Seminar 201.

Có một sinh viên nữ đeo thẻ đang đứng trông rất chán nản ở trước cửa phòng đề chữ "Chuyên đề Kinh tế 021395", nên chắc đây chính là chỗ đó. Daniel hỏi bạn nữ đó và cô ấy nói rằng chuyên đề sẽ kết thúc trong khoảng 10 phút nữa. Daniel quyết định và nhắn tin cho Jisung hyung, nói rằng cậu không thể đi ăn cùng và ngồi chờ ở một băng ghế nhỏ đối diện phòng. Cậu chắc mai sẽ qua đưa ô cho Jisung hyung sau.

20 phút trôi qua và Daniel vẫn ngồi đó, pin điện thoại bị dùng mất quá nửa.

"Xin lỗi." Bạn nữ l‎í nhí từ đằng xa. "Mấy cuộc họp này nhiều khi cũng bị kéo dài ra một chút."

"Không sao đâu."

"Cậu đợi ai sao?"

"Ừ," Daniel gật đầu, và trước khi cậu có thể nói nốt câu, cửa phòng bật mở, và một loạt người trung niên bước ra trong những bộ âu phục rất đa dạng, tiếng giày da bóng lộn lộp cộp trên sàn. Daniel cảm thấy đôi chút lạc lõng trong bộ quần jean rách và giày thể thao lấm bùn mặc dù thực ra cậu vốn thuộc về nơi này.

Sungwoon bước ra sau cùng, nói chuyện với giáo sư Kinh tế và một vài người nữa, và Daniel lại nhớ về một Sungwoon chững chạc, trưởng thành hôm ăn tối với chị Hawon. Anh không hẳn là một người hoàn toàn khác, nhưng cách Sungwoon hòa hợp, thích ứng với những người xung quanh thực sự vô cùng hút mắt. Nhưng Daniel thực sự mong Sungwoon, người mà cậu quen – luôn ồn ào, mồm mép, kỳ quặc, vui vẻ - là người gần với con người thật của Sungwoon nhất.

Khi ánh mắt Sungwoon bắt gặp Daniel, cậu giơ tay lên và mỉm cười. Sungwoon chỉ biết chân chân nhìn cậu trước khi bắt tay xong với mọi người và đi về phía Daniel.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

"Em vừa mới họp xong." Daniel nói dối. "Em chỉ ghé qua xem buổi họp của anh thế nào."

[Nielwoon][Kdn x Hsw] It's a love story (Baby Just Say Yes)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ