Y ở trong cung đã mấy tháng, từ lúc xảy ra chuyện của Lộng Ngọc sau này cũng không thấy ai tìm đến y phiền toái. Đến bây giờ muốn ồn ào, cũng đúng là lúc. Cho dù một đám hậu phi nhịn tìm Dung Thành hồ nháo như vậy, nhưng đại thần trong triều cũng nhìn không được.
Hắn gần đây bận rộn như vậy, không để cho y hỗ trợ phê tấu chương, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này đi.
Mặc dù biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, thời điểm chân chính tới, cũng rất khó làm tâm lặng như nước.
Quen được một người ôm, muốn rời đi, lại cảm thấy có chút hiu quạnh. Quả nhiên đáng sợ nhất chính là thói quen.
Lúc cùng nhau ăn trưa, y cũng không có hỏi. Trước khi đi Dung Thành nhìn qua rất vội vã, giống như là đang bận rộn chuyện gì đó, lúc ra cửa còn mang theo Lưu Kỳ.
Bỗng nhiên tự do như thế, Hoàn Ân liền muốn đi dạo một chút, cung điện này, khi rời đi cũng không có cơ hội trở về nhìn một chút.
Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, từng cọng cây ngọn cỏ trong lúc này đều là dấu vết tỉ mỉ tạo thành. Ngoài cửa sổ Trường Nhạc cung ở vườn hoa các loại hoa đủ màu, một năm bốn mùa đều có hoa thơm. Thời tiết này, các sắc hoa khác đều tàn lụi, uể oải, chỉ còn hồng mai ngạo nghễ độc lập. Trên nóc mái hiên là điêu khắc chín con thánh thú ngồi xổm, tính cách khác nhau, mỗi cái bất đồng, mỗi cái đều trông rất sống động. Ngay cả cầu đi thông qua đình giữa hồ ở ngự hoa viễn cũng cửu khúc qua lại, trên cầu cột đá sư tử hình thái khác nhau, xem không tới. So với cung điện của Nguyệt tộc "đơn sơ" hơn nhiều, sắc điệu cũng hơi tối, nhưng y cũng thích phong cách cổ xưa của Nguyệt tộc.
Ở đình giữa hồ một lát, Hoàn Ân xuyên qua vườn hoa vào núi giả, vô ý nhìn thấy một thân hình cao lớn nhìn trái nhìn phải, chính là, trang phục này thoạt nhìn không quá giống người trong cung?
Hoàn Ân không nhịn được đi ra phía trước, nói nhỏ: "Vị công tử này?"
Người nọ nghe tiếng xoay đầu lại, Hoàn Ân lấy làm kinh hãi: người này, hẳn là người trong đêm mùng một đến gần y ở trên phố.
Mặc dù đêm đó ánh đèn trên đường hơi mờ, tướng mạo cũng không rõ ràng, nhưng người này lớn lên khác lạ với người Tuyên Hướng, mắt sâu mũi cao, bộ mặt đường viền như đao đục rìu tạc, rất có đặc điểm, y thoáng cái liền nhớ ra. Đêm đó y mặc y phục của Trung Nguyên, hôm nay đánh giá, thân mặc hoa phục trang sức hoa văn mang theo nồng hậu phong tình dân tộc thiểu số, hiển nhiên không phải là phong cách của Trung Nguyên, hơn nữa trang phục này, đây rốt cuộc là sao?
"Là ngươi?"
Người nọ phản ứng trước so với y, vẻ mặt vui mừng: "Thật là thiên nhai hà vô xử. Không đúng, đi mòn gót giày cũng không tìm được, lại ở chỗ này tìm được ngươi!"
"A?"
"Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu bên kia vẫn không có tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không phải là người Ung Kinh, đã hồi hương đi, thật là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta! Sao không thấy được vị công tử kia?"
"Ưm. Hắn có việc đang bận." Hoàn Ân không biết giải thích như thế nào, vội vàng ngăn đề tài: "Ngươi đến nơi đây làm gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhất Thế Khuynh Tình
General FictionTên gốc: 一世傾情 Tác giả: Yên Thị Thể loại: Cổ trang, cung đình, giang hồ, cường cường, đế vương công x chất tử thụ, 1×1, HE, H+ Tình trạng: Hoàn Độ dài: 86 chương + 4 PN