Lăng Phi ngẩn ngơ, đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó khóe môi gợi nhẹ kéo lên, kìm lòng không được mà thấp cười ra tiếng.
Ai nha, tiểu xà trước mặt này đều đã trăm ngàn niên niên kỉ kỉ, sao lại đáng yêu thế này?
Hại gã trong lòng ngứa ngáy lợi hại, chỉ là suy nghĩ một chút liền cảm giác yêu mến (moe), không thể không lấy tay che mặt, không cẩn thận liên thanh hô to thì toi luôn. Lúc này nếu quá mức xúc động, chỉ sợ sẽ dọa người trong lòng chạy mất.
Thấy thế, Luyện Thiên Sương sắc mặt nhất thời trở nên càng thêm khó coi, hung tợn hỏi: "Thế nào? Ngươi không muốn?"
"Đương nhiên không phải, ta làm sao dám cùng Luyện đại thiếu gia đối nghịch?" Dừng một chút, thanh âm ẩn hàm sau miệng, như có như không than nhẹ, "Ta đúng là cầu còn không được mà."
Luyện Thiên Sương tự nhiên không nghe thấy, lạnh lùng hứ vài tiếng, đi nhanh về phía trước.
Lăng Phi mâu trung liền nổi lên nồng đậm tiếu ý, cúi đầu hướng Lăng tiểu quai làm cái mặt quỷ, lẩm bẩm: "May mắn, còn không có ngốc đến bất trị."
Vừa nói, một bên vội vàng đuổi theo cước bộ Luyện Thiên Sương.
Chưa hết một ngày tới rồi thành Tô Châu.
Luyện Thiên Sương một lòng muốn làm cho Lăng Phi đổi lại tướng mạo, cho nên cũng liền quên mất bắt hắn mặc nữ trang, hai người ôm tiểu oa nhi đi trên đường, quả nhiên hấp dẫn đến không ít ánh mắt. Hơn nữa Luyện Thiên Sương dung nhan xuất chúng, đi đến đâu đều có tầm mắt đi theo hắn, làm hắn trừng mắt dựng thẳng, đáy mắt lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Lăng Phi rất sợ hắn rút kiếm chém người, chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh cười làm lành, một người phải dỗ một lớn một nhỏ hai cái phiền toái, thật sự thật sự vất vả.
Cố tình Lăng tiểu quai lại cắn cắn ngón tay "nha nha" mà cười, vô tâm vô phế(không tim, không phổi) tới cực điểm.
Thật vất vả tìm được một cái khách điếm, Lăng Phi vội vàng lôi kéo Luyện Thiên Sương đi vào trọ, chuẩn bị hảo hết thảy, sau càng là như thế này như thế nọ lải nhải không ngừng.
"Lên lầu rẽ trái chính là phòng, ngươi không có việc gì đừng đi ra ngoài loạn dạo."
"Hảo hảo chăm sóc tiểu quai, ngàn vạn lần đừng lấy kiếm chém nó."
"Còn có, nếu đói bụng liền......"
"Ồn muốn chết, ngươi là làm lão mụ tử (mẹ già) sao?" Luyện Thiên Sương không kiên nhẫn trừng mắt nhìn, nhấc chân liền đá, "Còn không mau đi đổi túi da khác mau."
"Vâng, đại thiếu gia."
"Nhớ rõ, nhất định phải......"
"Càng xấu càng tốt?" Lăng Phi cười nói ra mấy lời này, mặt mày vui vẻ, đem Lăng tiểu quai nhét vào trong ngực Luyện Thiên Sương, "Ta nhất định làm theo."
Luyện Thiên Sương thấy hắn miệng cười xán lạn, trong lòng bỗng dưng rung động cả lên, bất giác nhíu nhíu chân mày, mắng một tiếng "Mạc danh kỳ diệu(kì lạ)", ôm Lăng tiểu quai lên lầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khẩu thị tâm phi
RandomTác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu Thể loại: Nhất thụ nhất công, huyền huyễn, hoan hỉ oan gia, trung khuyển công x khẩu thị tâm phi thụ,HE Hệ liệt: Yêu ngôn hoặc chúng Độ dài: 32 chương Cp: Lăng Phi x Luyện Thiên Sương Đương nhiên là chuyện tình của một xà y...