Chương 16

2.9K 182 7
                                    

Lăng Phi quả nhiên nói được làm được.

Hắn đã nói sẽ không quấn lấy Luyện Thiên Sương, liền cố gắng hết sức thu liễm ánh mắt, không nhìn tới người trong lòng bên kia một cái liếc mắt. Hơn nữa thương thế đã chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, liền bắt đầu đi sớm về muộn, ngày ngày chạy không thấy bóng dáng.

Lúc này Lăng tiểu quai mới vừa học được bò tới bò lui, thích nhất bò từ đầu này đến đầu kia cái giường, động tác xoay người một lần lại nhanh hơn một lần, không ai trông không được.

Cho nên tuy rằng Luyện Thiên Sương đầy bụng tâm sự, nhưng cũng không có cách nào tìm Lăng Phi để hỏi cho rõ ràng, chỉ là mỗi lần gặp mặt, đều cảm giác người trước mắt này càng ngày càng không thích hợp, không những sắc mặt tái nhợt, ngay cả tươi cười đều ít hơn rất nhiều.

Là bởi vì bị hắn cự tuyệt sao?

Luyện Thiên Sương nhớ tới bộ dáng Lăng Phi mặt mày cợt nhả hồi trước, hơi một tí liền chế nhạo người khác, thực cảm thấy không thể hiểu nổi. Vừa hối hận không rõ tại sao, lại vừa mắng chửi người nào đó không có tiền đồ.

Không phải chỉ là bị từ chối mấy lần thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?

Gã kia hẳn là nên cố gắng nỗ lực kiên trì không ngừng mới đúng, nào có đạo lý đơn giản từ bỏ như vậy. Nhớ ngày đó lúc bọn họ cùng theo đuổi Đỗ Như Âm, cũng không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần.

Luyện Thiên Sương trong lòng còn giận, cho nên tiếp tục hơn nửa tháng, cơ hồ không cùng Lăng Phi nói chuyện nhiều, chỉ lúc ngẫu nhiên chạm mặt, mới làm bộ không chút để ý mà hàn huyên vài câu.

"Ê, ngươi gần đây đang bận gì vậy?"

"Phụ cận ngọn núi kia không tồi, tùy tiện đi dạo."

"Thế không phải là bị tinh quái trên núi mê hoặc mất rồi à?"

"Ha ", Lăng Phi nghe thấy thì cười rộ lên, đưa mắt nhìn Luyện Thiên Sương, tình ý trong ánh mắt đó, thật sự là giấu cũng không giấu được, nhẹ nhàng hỏi lại, "Làm sao có thể được?"

Luyện Thiên Sương nhất thời không nói nên lời.

Hồi bọn họ tranh phong tương đối, có thể từ hừng đông đánh tới tối trời, lại từ tối trời nháo đến hừng đông, ai ngờ hiện tại lại tới nỗi không có lời nào để nói.

Lăng Phi thấy Luyện Thiên Sương không có động tĩnh gì, liền cúi thấp đầu, xoay người lại muốn xuất môn.

Trái tim Luyện Thiên Sương giật nảy, cái loại đau nhức đó lại nổi lên, vội vàng nói câu được câu không: "Hài tử cũng không phải của một mình ta, ngươi không thể cứ lười biếng."

"Thật có lỗi, ta sẽ cố gắng hết sức trở về sớm."

"Vết thương trên cánh tay...... Đã khá lên chưa?"

"Ừ, chỉ là cử động nhắc lên không quá dễ dàng." Dừng một chút, hàng mày cong cong cười lên một chút, khinh miêu đạm tả(giọng điệu qua loa) nói, "Có lẽ ngươi nói đúng, vẫn là đổi thân thể mới thì tốt hơn."

Khẩu thị tâm phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ