2
Yang YoSeob, một thành viên của đội điều dưỡng viên cao cấp chuyên nghiệp trường XX. Trai trẻ mà không chịu cố gắng, nên khi đi thi, từ trường đại học mà YoSeob vốn muốn báo danh là chuyên ngành thiết kế, chẳng biết ra sao kết quả lại trở thành điều dưỡng viên cao cấp, trở thành một màu lá xanh nho nhỏ trong hàng triệu khóm hoa hồng. Nếu một điểm xanh nho nhỏ đó có thể khiến hàng triệu bông hồng kia nảy sinh tình mẫu tử, thì người thành công chắc chắn là YoSeob.
Yong JunHuyng có một việc làm hắn rất đau đầu, từ sau khi ba hắn ở nhà hưu nhàn (nghỉ hưu + nhàn rỗi), không có việc gì làm lại đâm ra sinh bệnh. Ông già này cũng thực khó hầu hạ, bao nhiêu điều dưỡng viên giỏi đến rồi lại đi, một người ổng cũng không vừa ý.
JunHuyng chưa bao giờ nghĩ tới tại sao ông già nhà mình lại không hài lòng, mãi cho đến khi nhìn thấy tên Yang YoSeob ghi trên danh sách, JunHuyng mới bừng tỉnh hiểu ra.
Ba hắn cả đời hiếu thắng, dù nói gì cũng không bằng lòng việc sau khi về già lại phó mặc bản thân cho một cô gái tùy ý bài bố, thế là đem đủ lý do ra đuổi người ta đi. Bạn nói ông bảo thủ cũng được, sĩ diện hảo cũng thế, tóm lại không thể mời những điều dưỡng viên nữ giỏi giang này về được. Nhất là điều dưỡng viên cao cấp chăm sóc lão gia tử kia còn phải ở lại Yong gia, đã không phù hợp lại càng thêm ít.
Khi nhân vật chính Yang YoSeob của chúng ta xuất hiện trước mặt JunHuyng, JunHuyng rất khó chịu. Mái tóc dài quá vai kia là sao, bàn tay giấu một nửa trong tay áo dính đầy sơn là thế nào, cái quần nhìn không ra màu nền cùng bàn chân mang dép lê dơ bẩn như vậy là cái gì. Nếu cậu ta là Yang YoSeob, vậy thanh niên thanh tú e lệ thân mang đồ y tá trong tư liệu chạy đi đâu mất rồi.
“Cậu là Yang YoSeob?” JunHuyng nhu nhu huyệt thái dương hỏi.
“Vâng.”
“Cậu từ nơi nào tới đây.”
“Nha, việc này à.” Thanh niên gãi gãi đầu, cười gượng một tiếng, trả lời: “Việc này, sau khi tốt nghiệp tôi vẫn chưa được phân công, cũng không tìm được việc làm. . . . . .”
“Cho nên cậu phải đi ăn xin kiếm cơm?” JunHuyng gay gắt ngắt lời cậu nói.
“Có chú mới đi ăn xin kiếm cơm.” YoSeob quơ quơ nắm tay, cảnh cáo JunHuyng đừng có nói lung tung: “Tôi và bạn tôi đi vẽ tranh tường kiếm tiền, cái này là do mấy hôm nay bận bịu, nhà trường lại bất thình lình gọi điện tới. . . . . “
JunHuyng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chấp nhận YoSeob, lúc YoSeob đang sắp xếp đồ đạc trên sàn thì có tiếng chuông điện thoại gọi tới vang vọng cả lầu nên cậu ra ngoài hành lang nghe máy, JunHuyng có chút hối hận vì sao mình lại tùy tiện chấp nhận YoSeob. Bởi vì hắn nghe thấy cậu ấy nói: “Công việc của lão tử có vấn đề, chủ thuê là một ông chú.”
Y tá như thế không biết tốt nghiệp cái kiểu gì.
Khi JunHuyng nhìn thấy YoSeob lần thứ hai, cho dù có nói gì thì so với lần trước sạch sẽ hơn rất nhiều. Chẳng qua cái đầu tóc kia vẫn dài quá vai, làm JunHuyng nhớ tới Snape gì đó trong phim Harry Potter mà trước đây hắn đi xem cùng bạn gái.