Cố Phán tiếp tục đi về phía trước, đang là thời gian tự học buổi tối, phòng học an bình yên tĩnh. Mà phòng báo cáo thế nhưng lại vô cùng náo nhiệt, mọi người bận rộn không còn biết trời đâu đất đâu.
Cố Phán thò người ra liếc mắt nhìn, anh đang ở trên sân khấu, quay lưng nói gì đó với một nữ sinh. Ánh đèn trên đài chiếu lên người anh, tô điểm hào quang vỗn đã chói mắt của anh.
Cố Phán khiêm tốn ngồi trong góc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn anh. Anh vẫn đang bận bịu , liên tục không ngừng lại. Trong lúc đó có nữ sinh đưa cho anh một bình nước, song anh không cầm. Cô gái có chút thất vọng.
Trần Thiệu Thần sau khi bàn bạc với bạn xong xuôi, giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ mười phút. Anh không khỏi nhìn về phía cửa, cho rằng cô không đến, không nghĩ cô thế nhưng lại đang ngồi ở dưới đài.
Anh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt ngây ngốc của cô làm khóe miệng anh nâng lên một chút ý cười.
Cô vẫn giữ vẻ mặt kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình. Chờ Trần Thiệu Thần đi tới, sắc mặt của cô mới chậm rãi có gợn sóng.
Anh đứng trước mặt cô, "Đến rồi." Ngữ khí bình tĩnh.
Cố Phán có chút lúng túng, con ngươi khẽ động, lảng sang chuyện khác, "Học trưởng, Đường Đàm đâu rồi ?"
Còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ ——, kết quả lại là đang nhớ cô bạn cùng phòng kia."Cô ấy là trợ lý hội sinh viên, đương nhiên là đang đi làm việc của trợ lý."
Cố Phán tặc lưỡi.
Trần Thiệu Thần ngực thoáng phập phồng, "Vừa nãy đang suy nghĩ gì?"
Khóe miệng Cố Phán cong lên mấy độ, suy tư nhìn anh, còn lâu mới nói là vừa nhìn anh đến thất thần .
"Em cảm thấy đại học T thật sự rất tốt." Vẻ mặt cô nghiêm túc.
Đương nhiên Trần Thiệu Thần sẽ không tin giải thích này của cô.
Cố Phán cười mang theo vài phần giảo hoạt, thấy khóe miệng anh hơi khô, cô không tự chủ được mà đem nước trong balo đưa tới.
Trần Thiệu Thần sững sờ, nhìn bình nước suối nho nhỏ kia."Đặc biệt mua cho anh ?" Anh nhìn chằm chằm mặt của cô. Quả nhiên, gò má của cô nổi lên chút nhàn nhạt ửng đỏ, rất mê người.
Cố Phán nhanh chóng xua tay, "Là mang cho Đường Đàm."
Trần Thiệu Thần không nói toạc ra, trong balo của cô ít nhất còn có một bình nước suối. Cũng không vạch trần cô. Vặn nắp bình, uống vài ngụm, hôm nay phải nói quá nhiều, có chút khàn giọng.
"Học trưởng, em đi làm cho xong áp phích."
Trần Thiệu Thần cầm nước suối, hững hờ nói một câu, "Xong rồi."
Cố Phán nhẹ lăng, "A? Ai giúp em làm ?"
Trần Thiệu Thần chớp chớp mi, "Anh làm."
Cố Phán không biết nên nói cái gì .
Trần Thiệu Thần đi tới một bên, lấy áp phích tới mở rộng ra, "Trình độ anh khẳng định không sánh được em. Em nhìn một chút xem có được không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/143762515-288-k574978.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Cố Phán rực rỡ [Edit]-Dạ Mạn
Lãng mạnThể loại: Hiện đại, đô thị, thanh xuân vườn trường Edit+Beta: Cá Độ dài:68 chương Diễn viên chính:Cố Phán, Trần Thiệu Thần Phối hợp diễn:Hàn Diệp Hành, Diệp Tử Nhuy, Cao Hi Hi Đẳng Lời của editor: Nhan đề ban đầu mình thấy rất lạ, sau tìm hiểu thì (...