Chương 10. Chuyến xe đầu tiên

1K 13 0
                                    

Sài Gòn về đêm, nhưng hôm nay có một điều khá đặc biệt là có cơn mưa đi qua.

Tôi rất thích khung cảnh này. Hạt mưa nhỏ rơi qua ô cửa kính, khiến cái nhìn ra thế giới bên ngoài trở nên mờ ảo, vô cùng quyến rũ.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên chạm những hạt mưa qua ô cửa kính, một cảm giác mát mát bàn tay, tâm hồn yên bình đến lạ.

Tôi thích mưa !

Trời mưa nên quán cũng không đông khách lắm. Chủ cho chúng tôi tan sớm khi thấy trời dừng mưa to.

Mọi người vội vàng thu xếp đồ rồi về, còn tôi phụ thu dọn một chút, cũng thế nên đã trễ mưa.

Tôi đứng đó nhìn mưa, chờ anh chủ quán tốt bụng chở giúp tôi về nhà đi qua cơn mưa.

Thoáng, tôi đưa tay ra đón lấy những hạt mưa, lạnh thật đấy.

- Ủa Cường ? Chờ ai vậy. - Bình ở quán kế bên, đang dẫn xe ra để về thì gặp tôi.

- Tao chờ hết mưa.

- Lên về. Đợi hết mưa biết chừng nào ?

- Nhưng mà... - Bình không để tôi từ chối.

- Nè áo mưa nè bận đi. Rồi lên xe về. - Bình ném áo mưa còn mới tinh cho tôi.

"Thế sao cậu ấy lại không mặt nó nhỉ ?" - Tôi hỏi thầm.

- À..ừ. Mà đợi chút. - Tôi nói rồi chạy vào trong nói một tiếng với anh chủ.

So với đi cùng "sếp" thì đi cùng Bình sẽ đỡ ngại hơn rất nhiều.

- Cảm ơn !

- Ừ. Thôi tao về.

- Mà khoan..để tao cởi ra trả mày áo mưa.

- Mặc mà vào nhà. Ướt đó !? Tao về. - Bình nói rồi chạy đi mất hút.

Thật ra Bình cũng được đó chứ, nhưng mà tôi lại không thích Bình. Có lẽ là vì tôi biết chẳng bao giờ có thể !? (Tôi thật xàm đế!!)

- Ủa Quốc ? Sao lại đứng đây ?

- Chờ Cường.

- Sao lại không gọi mà đến vậy ?

- Mới đến thôi. Vào nhà đi, mưa tạt Quốc ướt hết rồi. Lạnh quá !

Quốc đứng trước cửa phòng tôi, mặc kệ cho mưa tạt, gió ùa, còn mang theo một túi đồ ăn.

- Đồ nè đi tắm trước đi.

Quốc vào tắm, bên ngoài tôi hâm nóng lại thức ăn.

Một cái lẩu mang về, nhìn thôi là đã biết ở quán quen.

Quốc bước ra, chúng tôi cùng nhau ăn bữa tối ấm áp.

- Quốc có chuyện gì hả ?

- Đâu có. Sao Cường hỏi vậy ?

- Tại thấy Quốc ở đây, rất bất ngờ !

- Ừ. Chỉ là nhớ hơi ấm của Cường thôi.

Tôi phát cười vì những lời nói sến sẩm ấy.

Tối hôm ấy, cũng chẳng có gì đặc biệt. Trời không mưa tầm tã như ngày hôm qua. Nhưng tôi lại thấy nó lạnh hơn cả, có lẽ vì một lí do nào đó chứ chẳng đến từ điều tự nhiên.

THANH XUÂN CÒN ĐÓ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ