Chương 15. Hai Thế Giới

819 16 3
                                    

Tôi tỉnh dậy sớm, lục đục chuẩn bị bữa ăn sáng đơn giản cho cả hai.

Tôi không để tâm lắm tình trạng của Bình, chỉ nghĩ rằng Bình cần nghỉ ngơi và ngủ vì vẫn chưa khỏe hẳn.

Tôi chừa lại bữa ăn cho cậu rồi nhẹ nhàng đi học sợ cậu sẽ tỉnh giấc ngang vì tôi.

Cũng đã lâu rồi tôi chưa để tâm đến tiệm sửa xe quen thuộc. Sau sự rời bỏ của cậu chủ cũ, thì tiệm được thuê lại làm tiệm xăm mình.

Tôi lắc đầu nhìn nó, cười vu vơ, cảm nhận cơn gió thời gian cũng đi rất vội như anh ấy.

Nhưng mà nếu như bây giờ tôi gặp lại anh, anh luôn sẵn sàng đợi chờ tôi, tôi sẽ chấp nhận anh không ? - Sẽ không ! Tôi đã có người mình bận tâm rồi. Với anh đó chỉ còn là những hồi ức tươi đẹp mà tôi đã đi qua và cuộc đời đã làm đánh mất đi.

Tôi lang thang trên đường về suy nghĩ những chuyện vặt vãnh vẫn chưa hồi kết. Tôi cần lựa một ngày nào đó thật đẹp để chấp nhận tình cảm của Quốc. Rất gần rồi ! Là sinh nhật của tôi !

Cửa phòng tối đen, có thể là Bình đã ngủ cũng có thể là Bình vẫn chưa về.

Tôi mở đèn, khá ngạc nhiên khi Bình đã ngủ trong tư thế khá khá quen thuộc.

- Có đói không ? Có mua hủ tiếu nè, dậy ăn ?

Bình từ từ ngồi dậy, nét mặt có vẻ đấy khó chịu.

- Chưa khỏe nữa hả ? - Tôi nói rồi chồm qua sờ vào trán cậu. - Ôi ! Còn nóng !

- Đi đâu vậy ? - Bình hỏi tôi khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài.

- Đi mua thuốc.

- Vào đi ! Khỏi ! - Cậu đứng dậy kéo tôi vào, không cho đi. - Sáng khỏe hà.

Tôi không đi, vào tìm kiếm một bịch miếng dán hạ sốt lần trước Quốc mua vẫn còn dư khá nhiều.

- Ăn nè. Làm gì vậy ? - Bình hỏi.

- ... - Tôi không trả lời.

- Để tao tự dán. Đây ! - Cậu xòe tay ra chờ tôi.

Tôi đánh vào tay Bình :

- Qua đây một chút ! - Cậu tự dưng lại ngoan ngoãn để cho tôi làm.

- Cảm ơn ! Ăn đi ! - Cậu quay về chỗ, tiếp tục ăn.

- Cái đó hay lắm ! Nhưng mà có thuốc nữa mới mau hết.

- Rồi. Rồi. Ăn thôi !

Tôi đi tắm rồi vào ngủ. Với tay tắt đèn, Bình xoay mặt qua, đối diện tôi. Ánh sáng của ngọn đèn ngủ mini không làm chúng tôi nhìn thấy rõ nhau nhưng nét mờ mờ thì có thể.

- Nay bồ mày không qua à ?

Tôi vẫn nhắm mắt, trả lời.

- Về nhà mẹ nên không qua được.

- Mày quen nó bao lâu rồi ?

- Có tụi bây đồn chứ tụi tao chưa có quen một ngày nào ! - Tôi thẳng thắng, nghe được tiếng cười của Bình sau câu nói. Vì Bình cũng có trong hội đồn.

- Tại tụi bây thân mật quá mà !?

- Chắc là..cũng sắp rồi !

- Sắp quen hả ?

THANH XUÂN CÒN ĐÓ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ