Chương 21. Tôi sẽ không chờ cậu !

721 13 0
                                    

Tôi cố bỏ qua mọi thứ. Cố gắng học để kết thúc một năm.

Dần dần chúng tôi ít gặp nhau bên ngoài, tôi vừa bận lại vừa không muốn gặp cậu nhiều. Cậu cũng rất bận vì phải chuẩn bị cho việc du học.

Quốc không còn ở căn hộ ấy nữa, cậu chuyển về nhà ở với ba mẹ. Chuyện đó làm cả đám chúng tôi trở nên xa cách và không có nơi để tụ tập lành mạnh.

Cậu hay nhắn tin cho tôi, nói về tình hình và ngày cậu đi. Cậu nói nhiều, tôi đọc tất cả nhưng ít trả lời vì thật ra tôi chẳng biết phải viết gì ngoài những câu "Cố gắng lên!", "Ổn cả!",...

Chắc khoảng hơn hai tháng sau xa cách, còn lâu hơn cả thời gian chúng tôi mặn nồng, Quốc đến.

Tôi lang thang đi về trên con đường dài sau tan làm. Đó cũng là một việc giúp tôi thêm niềm vui và chấp nhận những sự thật.

Cứ như thế cho đến nhà.

Tôi khá bất ngờ khi Quốc đứng đó chờ tôi.

- Cường về trễ vậy ? - Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng như ngày hôm qua.

- Quán đông quá ! Vào nhà thôi. - Tôi biện đại một lí do cho qua chuyện.

Tôi cảm thấy có một chút gượng ngùng.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chờ cậu nói ra những điều mà mình muốn.

- Tôi sắp đi rồi ! - Quốc ôm tôi vào lòng.

- ... - Tôi im lặng để lắng nghe nhịp trái tim từ cả hai.

- Tôi sẽ nhớ em lắm ! Nhớ tóc, nhớ má, nhớ môi, nhớ mùi hương, nhớ em ! - Mỗi nơi cậu đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Tôi thật sự xúc động. Ôm chặt lấy cậu, cậu vỗ vai tôi động viên tôi cũng như tự động viên chính cậu đi qua những khó khăn.

Đêm ấy, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau nhiều. Nói về lần đầu chúng tôi gặp nhau, về quá trình hình thành tình cảnh, về những nơi hai đứa đã đi qua, về những cản xúc dành cho đối phương đến tận khuya. Rồi cậu ôm tôi thật chặt, đi vào giấc ngủ sâu.

---4/6---

Thoáng mà lại nhanh ! Mới đây đã gần đến ngày cậu bay. Mọi thứ được gia đình chuẩn bị chu toàn và tốt nhất chỉ chờ cậu thể hiện.

Hai ngày trước khi cậu đi, chúng tôi (cả đám) cùng nhau một chuyến đến Vũng Tàu.

Đó là lần đầu tiên tất cả chúng i cùng nhau đi biển và có lẽ đó cũng là lần cuối cùng do sự đầy đủ.

Ba giờ đến nơi, để đồ lại ở phòng trọ, chúng tôi xuống biển tắm cùng nhau lần đầu tiên.

Biển, sóng biển và gió biển có vội vã và to lớn nhưng với tôi, nó khiến tôi cảm thấy yên bình, giúp tôi cuốn trôi một phần những muộn phiền trong cuộc sống không chỉ là chuyện tình yêu.

Chúng tôi cùng nhau nô đùa như những đứa trẻ. Gương mặt lúc nào cũng có những tiếng cười dài.

Vào bờ nghỉ một chút, tôi thấy trái dừa nổi trên mặt nước biển. Lụm được trái dừa ấy, mang ra chúng tôi chơi chọi dừa. Đơn giản lắm ! Chia ra hay bên, cầm trái dừa chọi qua chọi lại. Đơn giản là thế nhưng tôi cười đến mức muốn xỉu trên biển vì không thể nén nó lại.

THANH XUÂN CÒN ĐÓ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ