Chương 11. Chuyến xe đầu tiên (Tiếp theo)

954 16 1
                                    

Một ngày mới thức giấc, tôi thức dậy từ khá sớm, sớm hơn cả bình thường mặc dù hôm nay là một ngày nghỉ lễ.

Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, kiểm tra lại đồ đạc rồi đi đến điểm hẹn.

Hôm nay chúng tôi đi chơi xa !

Tôi chắc chắn một trăm phần trăm là mình không hề đến trễ so với giờ đã hẹn, lại còn sớm hơn năm phút nhưng mọi người có vẻ đều đang chờ tôi.

- Tao không có trễ nha. Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó. - Ánh mắt của Bảo như muốn dò xét tôi.

- Thôi, kìa. Xe đến rồi. Đi đi mấy đứa. - Bác gái nhắc nhở chúng tôi.

Quốc đi đến cạnh tôi, nhìn tôi thắm thiết.

- Mặt tôi có gì hả Quốc ? - Tôi lấy tay lau lau, mong sẽ xóa đi lí do cậu nhìn tôi dịu dàng như thế.

- Không. - Giọng cậu nhẹ nhàng, tôi ngước lên nhìn Quốc. Bỗng, cậu đưa tay lên làm tôi hết cả hồn, cứ ngỡ sẽ đặt lên má tôi hóa ra chỉ là lấy cọng lá trên đầu. - Hôm nay, Cường dễ thương ghê ! Đưa đồ đây, Quốc để lên xe cho.

Tôi ngại ngùng, lãng đi ánh mắt cậu nhìn tôi.

- À... Nè Quốc.

Tôi đi vào xe ngồi trước, họ vào đầy đủ ngay sau đó.

- Dạ. Thưa bác con đi ! - Chúng tôi đồng thanh.

Chuyến xe đầu tiên, đưa tôi về một nơi bình yên bắt đầu lăn bánh. Cứ nhẹ nhàng, tròn đều mà đưa người ta đến điểm dừng mong muốn.

Con đường đi cũng không còn quá xa lạ với tôi, tôi vẫn rất thường đi con đường ấy để về quê. - Tôi và Bảo cùng quê !

Ánh Minh say xe, cậu cứ nôn liên tục. Minh ngồi ghế trước, việc say xe khiến cậu ấy khó chịu, mất vui trên chuyến xe đầy ấp tiếng cười. Minh yên ổn ngủ sau hơn một khoảng thời gian ngắn mệt mỏi.

Ở phía sau, chúng tôi cười nói thật sảng khoái.

Thật ! "Chỉ cần cùng nhau, nơi buồn chán nhất cũng trở nên tràn đầy tiếng cười."

Tôi cười không thể ngưng miệng với sự hội tụ của đám bạn bè thân thiết. Từ hùa nhau dìm hàng đứa khác, tù tì nhéo mũi, hát cho nhau nghe, cùng nhau ăn bánh...đó đều là những kí ức đẹp đẽ vang ra nhiều tiếng cười trong trí nhớ của tôi.

"Theo bạn thứ gì mãi mãi sẽ không thay đổi ? - Theo tôi, đó là hồi ức, kí ức đẹp đẽ đã đi qua."

Đùa giỡn một chút thì chúng tôi cũng gục. Không gian trở nên im lìm, trật tự hơn hẳn vừa rồi. Chỉ nghe đâu đó tiếng ngáy ngủ, tiếng trò chuyện cùng chú tài xế dễ nhìn một chút của cô gái say xe vừa sống lại - Tôi mơ hồ nhận ra.

Quốc tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành, lâu lâu lại vang tiếng ngáy nhỏ (của anh Khoa mới bự). Đầu tôi tựa vào cửa sổ, mỗi đoạn đường không bằng phẳng là lại có âm thanh phát ra.

Mơ hồ nhận ra trong cơn ngủ chưa say, tôi bắt đầu cảm nhận được sự nhẹ nhàng ở đôi vai của mình. Chưa dừng lại ở đó, ban tay ấm nóng của một người nào đó, chen vào giữa đầu tôi và ô cửa kính. Từ từ, nhẹ nhàng ép tôi lên một nơi nương tựa mềm mại, chắc chắn.

THANH XUÂN CÒN ĐÓ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ