Hồi II- C9

1.6K 49 0
                                    

Khi đó chiếc đồng hồ để bàn cũ kỹ đã chỉ 5 giờ 20, cục diện trong phòng khách không khác lúc chúng tôi vào lần đầu tiên bao nhiêu, có điều mặt mày hai bên đều đã hiện rõ vẻ mệt mỏi, dù sao cũng đã ngồi mấy giờ liền, lúc nãy còn náo loạn suốt một tiếng. Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, nhưng trong nhà đèn đuốc đã sáng trưng. Vừa mới bước vào phòng khách, một chén trà đã lao vun vút về phía tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng Nhiếp Diệc đã chắn trước mặt tôi. "Keng" một tiếng, chén trà vỡ nát trên mặt đất, nước trà bắn tung tóe lên người anh, may là trà trong chén không nhiều lắm.

Phòng khách bỗng trở nên yên lặng như tờ, tôi vội vàng hỏi thăm Nhiếp Diệc: "Có bị trúng chỗ nào không anh?" Người giúp việc chạy tới, Nhiếp Diệc sắc mặt như thường, thản nhiên nói: "Không sao." Tôi lấy khăn tay từ chỗ người giúp việc giúp anh thấm sạch mấy vết nước trà dính trên áo len của anh, bà nội thần sắc lạnh lùng, giọng nói lộ ra hàn khí: "Phùng Vận Phương cô..."

Dì Phùng cắt lời bà Nhiếp, mặt đã đượm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn thập phần hung hăng: "Tôi cái gì mà tôi! Để đó tôi dạy dỗ cái con mất dạy kia! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nực cười!" Bà nội đứng dậy, có lẽ là muốn tới xem Nhiếp Diệc một chút. Dì Phùng "ha" một tiếng cũng đứng lên, gọi bà nội: "Còn muốn lẩn tránh? Tôi ngăn Trịnh Đan Trì không được chứ ngăn bà chỉ là chuyện nhỏ. Ngày hôm nay, hoặc là bà cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, hoặc là hai mẹ con tôi sẽ chết ngay tại chỗ này!"

Mẹ tôi tận lực khống chế tâm trạng: "Phùng Vận Phương cô có biết mình hành xử rất khó coi hay không?" Dì Phùng châm chọc: "Khó coi? Còn nhà họ Nhiếp ỷ thế hiếp người giữa thanh thiên bạch nhật lại không khó coi? Nhiếp Diệc khi dễ con gái tôi lại không khó coi?" Nhuế Tĩnh đang ngồi trên ở trên ghế sa lon khẽ run một cái. Bà nội một tay vịn ghế sofa, dì Phùng khí thế bức người đứng trước mặt ngăn trở bà. Bà nội không giữ được vẻ bình tĩnh như lúc đầu nữa, lửa giận bắt đầu xuất hiện trong đáy mắt, nhưng vẫn không gọi người giúp việc qua đó giúp đỡ, không biết lúc tôi và mẹ đi rồi, dì Phùng giằng co thế nào nữa.

Toàn bộ phòng khách rơi vào thế giương cung bạt kiếm, không khí được vắt thành vô số sợi tơ, chặt chẽ dan dệt trong không gian rộng 100 mét vuông này. Nhiếp Diệc đứng một bên im lặng nhìn một lúc rồi mới mở miệng bảo quản gia: "Kêu bảo vệ tới đây." Dì Phùng bất ngờ quay đầu, ánh mắt rơi trên người Nhiếp Diệc: "Cậu là ai? Muốn mẹ con tôi ra khỏi cửa nhà họ Nhiếp, trừ phi vác chúng tôi đi! Đừng tưởng rằng nhà họ Nhiếp lắm tiền nhiều thế là có thể ức hiếp mẹ con tôi nhé, bộ cứ lắm tiền nhiều của thì khỏi phải tuân theo vương pháp hả?!"

Quản gia đã gọi điện thoại, Nhuế Tĩnh nhỏ giọng ấp úng: "Mẹ, là Nhiếp Diệc đấy..." Dì Phùng sửng sốt một chút, vẫn ngăn ở trước mặt bà nội, hồ nghi quan sát Nhiếp Diệc hai giây. Hôm nay Nhiếp Diệc mặc áo len màu vàng nâu, quần dài màu đen, anh mặc áo len trông rất thư sinh, khí chất càng thêm nhã nhặn ôn hòa, nhìn không ra anh là người có đai đen ngũ đẳng. Đại khái là Nhiếp Diệc nhìn qua không hề có chút lực sát thương nào, phong thái khiến cho người ta có cảm giác an toàn, cho nên khí thế của dì Phùng không giảm, hừ hừ nói: "Hơ, nhân vật chính đến rồi đấy à, vậy chuyện kia có thể giải quyết gọn cho xong rồi!" Khí sắc đột nhiên bén nhọn: "Nhiếp Diệc đúng không? Chỉ có một tờ chi phiếu mà đòi tống cổ mẹ con chúng tôi sao? Từng đó chỉ đủ để tống cổ ăn mày thôi con ạ! Nghĩ sao mà dám lấy mấy đồng bạc rách dơ bẩn đó để tống cổ con gái của Phùng Vận Phương tôi? Nói cho cậu biết! Cậu mà không rước con gái tôi vào nhà họ Nhiếp, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!"

Một phen cật vấn thật là hùng hổ, nhưng Nhiếp Diệc lại không lên tiếng, căn phòng khách rơi vào một sự trầm mặc tẻ ngắt. Hai ba giây sau, bốn thanh niên cao to vận đồ đen đột nhiên xuất hiện, khi mọi người còn chưa rõ đầu đuôi tai nheo ra làm sao, dì Phùng đã bị bắt về chỗ ngồi, bên cạnh là Nhuế Tĩnh, hai mẹ con họ chiếm cứ một góc chật chội trên ghế sofa. Dì Phùng kinh hồn, liên tục kêu la: "Mấy người muốn làm cái gì," nhưng vừa nhổm dậy đã bị người ta cưỡng chế ngồi xuống, bà ta giận dữ: " Mày dám đối xử thế này với mẹ con tao, nhà họ Nhiếp hoàn toàn không màn tới vương pháp?! Nhiếp Diệc, mày đã khi dễ con gái tao mà còn dám đối xử với mẹ con tao thế này à?" Nhuế Tĩnh dường như đã bị hù sợ, nó núp ở ghế sofa, sắc mặt lộ vẻ thất thần.

Nhiếp Diệc ngồi xuống tiện tay mở laptop, tôi biết anh chẳng thèm cãi lại hai người họ, nhưng bắt ép dì Phùng như thế cũng không phải là cách hay, tôi nói: "Dì Phùng à, bà bình tĩnh một chút." Dì Phùng thét chói tai: "Nhiếp Phi Phi, mày còn biết tao là ai sao? Kêu bọn họ cút ngay cho tao! Mấy người ép mẹ con tôi tới mức này là muốn tụi tôi chết ở chỗ này phải không? Nhiếp Diệc như thế kia là thầm chấp nhận nó đã khi dễ Tĩnh Tĩnh, mày còn giúp nó ức hiếp tao, ăn hiếp Tĩnh Tĩnh! Nhiếp Phi Phi, lương tâm của mày bị vứt cho chó ăn rồi!" Đầu tôi đau như búa bổ: "Khiến cho bà nổi giận là lỗi của tôi, bà cứ tùy ý."

Nhuế Tĩnh đột nhiên mở miệng: "Nhiếp Diệc, vì sao anh không nhìn em, sao lại không nói lời nào?" Nhiếp Diệc không thèm để ý tới nó. Nó không khỏi kích động: "Chính anh đã khi dễ tôi, Nhiếp Diệc! Anh đã làm gì thì đừng nên chối bỏ! Tôi đi thăm anh, anh mở cửa, sau đó anh... Chính anh đã khi dễ tôi! Sao anh không nói gì hết?" Cuối cùng Nhiếp Diệc cũng ngẩng đầu khỏi bàn phím, khẽ nhíu mày: "Nhuế tiểu thư, tôi không quen cô."

Nhuế Tĩnh giống như khỉ bị đạp đuôi, cố sức nắm chặt tay: "Chúng ta đã gặp nhau 2 lần! Anh nói anh không quen tôi? Anh..." Mẹ rôi bức xúc đặt chén trà xuống bàn, nói: "Nếu cả hai phía, bên nào cũng tự cho là mình phải, chuyện lại phát sinh ở trong nhà, muốn biết chuyện này có xảy ra hay không thì vẫn nên tìm người làm chứng." Nhuế Tĩnh nhìn về phía mẹ tôi: "Dì Trịnh, ngay cả gì cũng không tin cháu?"

Mẹ tôi cúi người hỏi bà nội: "Quản gia nào là người chăm sóc cho Nhiếp Diệc ạ?" Bà nội nói: "Ở bên Thanh Hồ chỉ có một mình vú Thẩm chăm nom cho Tiểu Diệc," bà khinh miệt liếc Nhuế Tĩnh: "Vú Thẩm kể lại là Nhuế tiểu thư mang cháo đến thăm Tiểu Diệc, bảo là đi đưa thay cho Phi Phi, còn nói là sau khi giải quyết xong công việc Phi Phi sẽ tự mình đến chăm sóc cho Tiểu Diệc. Nhuế tiểu thư bảo vú Thẩm về trước, sau khi hỏi ý kiến Tiểu Diệc bà ấy liền về nhà, ai biết là tiểu thư quen thói dối gạt kia chứ." Nhuế Tĩnh ngẩng đầu: "Lúc đó là do cháu thích Nhiếp Diệc, cháu muốn ở cùng một chỗ với anh ấy," nó che ngực: "Mấy người có ai chưa từng nói dối chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi khi tôi chỉ nói dối có một lần? Tôi thích anh ấy, muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, ai biết anh ấy chỉ là thương hại tôi!"

Ánh mắt nó trở nên điên cuồng, nhìn về phía Nhiếp Diệc: "Anh bảo là anh không khi dễ tôi, thực ra thì chính anh khi dễ tôi, ai có thể chứng minh là anh không có? Lúc đó trong phòng chỉ có hai người chúng ta... Nếu như anh không khi dễ tôi thì tại sao lại đưa cho tôi tờ chi phiếu giá trị lớn như thế chứ?" Mẹ tôi nói: "Tấm chi phiếu kia..." Sự nghi vấn bị nhấn chìm trong tiếng chửi rủa của dì Phùng. Dì Phùng oán giận: "Chứng cứ đã rành rành trước mắt mà vẫn còn chống chế, nhà họ Nhiếp mấy người đê tiện thế này thật khiến Phùng Vận Phương tôi được mở mang tầm mắt! Bà ta buông lời tàn độc: "Ngày hôm nay tốt nhất là nhà họ Nhiếp mấy người đừng để tôi sống mà ra khỏi đây, bằng không thì..."

Nội dung của phía sau hai chữ "bằng không" còn chưa kịp thoát khỏi mồm dì Phùng, trên vách tường đột nhiên xuất hiện một cái màn chiếu, giữa màn chiếu hiện ra một bức ảnh tĩnh màu sắc rực rỡ, là cửa chính của ngôi biệt thự tại hội quán Hồng Diệp, dưới góc ảnh có ghi chú ngày giờ. Mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía màn chiếu, năm giây sau, một cô gái ăn diện đẹp đẽ, xách theo một chiếc bình giữ ấm xuất hiện gõ cửa căn biệt thự, đích thị là Nhuế Tĩnh, thời gian hiển thị dưới góc phải là 19 giờ 32 phút; ngay sau đó, một nữ quản gia trung niên rời đi, thời gian hiển thị ở dưới góc phải là 19 giờ 37 phút; tiếp đó là hình ảnh Nhuế Tĩnh xách bình giữ ấm đi khỏi căn biệt thự, thời gian là 19 giờ 45 phút. Nhiếp Diệc gập laptop lại, thản nhiên nói: "Vú Thẩm tan việc sớm, nhưng mà camera theo dõi 24/24 tiếng đồng hồ thì không hề."

Phòng khách yên lặng như tờ. Tôi nhìn về phía Nhuế Tĩnh: "Trong mười ba phút mà Nhiếp Diệc có thể tổn thương nhỏ, viết chi phiếu cho nhỏ, mà chưa kể là hôm đó anh ấy còn bị bệnh nữa." Mặt đã Nhuế Tĩnh trắng bệch.

Mẹ tôi lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt rơi trên mặt Nhuế Tĩnh. Dì Phùng đột nhiên nói: "Đoạn video này là giả! Mấy người đã động tay động chân hết rồi! Mấy người hợp tác hãm hại hai mẹ con tôi!" Bà nội không thể nhịn được nữa, nói: "Câm miệng!"

Ngoài cửa có hai giọng nói nhỏ nhẹ đang trò chuyện với nhau, tôi quay đầu lại, quản gia đang dẫn hai vị khách mới vào cửa, một vị là trợ lý Chử, vị khách còn lại tôi chưa từng gặp qua, ông ấy khoảng ba mươi tuổi, mặc comple mang giày da, mặt mày sáng láng. Vị khách xa lạ quan sát bãi chiến trường ở trong phòng một cái, cười nói: "Hãy dùng cách nào hợp lý để kiềm chế người gây chuyện làm tổn thương người khác và tự tổn thương chính mình; Khống chế tâm trạng của cả hai bên, tránh làm cho xung đột thêm gay gắt, những chuyện còn lại cứ giao cho luật sư. Những chuyện kiểu này luật sư của Nhiếp gia giải quyết nhẹ nhàng thôi, trước mỗi vụ án lúc nào cũng xử lý rất chuyên nghiệp." Nhiếp Diệc cũng đứng dậy, giao laptop cho trợ lý Chử, chậm rãi nói: "Xâm phạm chỗ ở của người khác một cách phi pháp, phỉ báng, tìm cớ gây sự, cố ý phá hoại tài sản của người khác," thoáng nhìn những mảnh sứ vỡ ngổn ngang trên mặt đất cách đó không xa: "Những chuyện còn lạ,i mọi người xử lý ổn thỏa nhé."

Dì Phùng hơi hoảng hốt, lại cố tự trấn định: "Diễn xuất đạt ghê ta. Xâm phạm phi pháp á? Tự mấy người mở cửa cho tôi chứ ai! Phỉ báng? Rốt cuộc có hay không thì trong lòng cậu tự hiểu rõ! Phá hoại tài sản? Hơ, có một cái chén trà!" Trợ lý Chử gật đầu: "Quả thật là chỉ có một chén trà, nhưng mà chén trà này là một trong những vật phẩm được Quốc Ý Đường tiên sinh trân trọng nhất khi còn sống, nếu bắt bà bồi thường," ông ấy cố ý ngừng một chút: "Có thể làm cho nhà bà khuynh gia bại sản đấy." Dì Phùng tái xanh mặt, im lắng một lúc lâu mới mở miệng: "Không cần diễn kịch hù tôi đâu, còn lâu tôi mới sợ nhá! Coi chừng tôi tung tin này ra ngoài, đến lúc đó xem thử thanh danh của ai bị ảnh hưởng!"

Bà nội kêu mẹ tôi ra ngoài tản bộ, hai người liền rời đi trước. Trợ lý Chử khách khí nói: "Bà Nhuế, có thể tung tin gì được chứ, chúng tôi không hề lo lắng." Dì Phùng không kềm được: "Mấy người đừng có đẩy tôi vào đừng cùng!"

Trợ lý Chử cười: "Bà Nhuế, kiện bà tội phá hoại tài sản của người khác cũng không tính là đẩy bà vào đường cùng, thực sự đẩy bà vào đường cùng còn có nhiều cách khác nữa, nhưng tôi đoán chắc là bà không muốn biết đâu." Dì Phùng suy sụp tinh thần ngã xuống ghế sofa: "Mấy người..." Quay đầu nhìn thấy Nhuế Tĩnh, bà ta trút hết bực dọc lên người nó, dí dí trán nó rồi mắng: "Con nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc thì thằng kia có làm gì mày không, mày mau nói thật ra đi!" Nhuế Tĩnh bị dí trán nên ngả người về sau, đột nhiên khóc lớn lên: "Con chỉ là không muốn để Nhiếp Phi Phi gả vào nhà này, dựa vào cái gì mà những gì chị ta có đều là thứ tốt nhất, rõ ràng là chị ta hư hỏng như vậy!" Nó vừa khóc vừa kể tội tôi: "Cuộc sống riêng không bị ai kiểm soát, đã bồ bịch lung tung rồi mà còn quyến rũ thầy giáo mình... Con chỉ là không muốn để cô ta tiếp tục gây họa cho người khác!" Lại nhìn về phía mẹ nó: "Chảng phải chính mẹ đã nói chỉ cần con khăng khăng khẳng định Nhiếp Diệc khi dễ con thì mẹ sẽ có cách khiến anh ta chịu trách nhiệm hay sao, chính mẹ nói thế, chính mẹ đã nói thế mà!"

Dì Phùng giận nỗi phát run: "Mày, mày..." Nhuế Tĩnh không thèm quan tâm đến bà ta, mắt đẫm lệ nhìn về phía Nhiếp Diệc, giọng nói như van nài: "Em đang giúp anh đấy Nhiếp Diệc, anh hãy nhìn cho rõ bộ mặt thật của Nhiếp Phi Phi! Nếu cưới cô ta, anh nhất định sẽ hối hận, chẳng qua cô ta chỉ coi trọng gia thế của anh tiền tài của anh thôi!" Mà buồn cười một cái là nó nói xấu tôi ngay ở trước mặt tôi, cái loại dũng khí này thật khiến người ta khâm phục. Nhiếp Diệc đứng dựa vào chiếc bàn trang trí ở cạnh cửa, quay lưng về phía chung tôi tự mình rót một cốc nước đá, dù nghe nó nói nhưng không hề quay đầu lại.

Thật khó nói đây là cảm giác gì, tôi nghiêm túc nhìn Nhuế Tĩnh mấy giây, tôi nói: "Nhuế Tĩnh, tôi đối với cô không tệ." Nó trừng mắt nhìn tôi, nỗi phẫn hận chực tràn ra khỏi hốc mắt. Lòng chợt nguội lạnh trong phút chốc, tôi nói: "Coi như tôi không có đứa em họ nào là cô hết, cứ như vậy đi."

Nó lại òa lên: "Ai cần chị, ai thèm cần chị chứ!" Lại hướng Nhiếp Diệc: "Nhiếp Diệc, anh nhìn kỹ bộ mặt thật của cô ta đi!" Nói cho cùng thì nó vẫn không cam lòng, tôi nhét hai tay vào túi quần đi tới hỏi nó: "Nhuế Tĩnh, khi còn bé cô gây chuyện, tôi đều chịu tiếng xấu thay cô, sau khi lớn lên cô gặp rắc rối, tôi cũng giúp cô giải quyết, tôi không dám nhận mình là một người chị tốt nhưng ít nhất thì tôi cũng không tệ như cô nói, cô kêu Nhiếp Diệc nhìn rõ bộ mặt thật của tôi, tôi có bộ mặt thật nào cho anh ấy nhìn đây?" Nó nghiến răng nghiến lợi: "Đừng tưởng rằng mình lương thiện, cô làm thế tất cả đều là vì mẹ cô nợ gia đình tôi! Mà cô, Nhiếp Phi Phi, cô là một người chị..."

Tôi cho nó một bạt tai, nó ôm mặt, nhìn tôi với vẻ không thể tin được. Dì Phùng thấy vậy cũng nhào lên, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản, bà ta phát điên: "Mày đánh em họ mày! Nhiếp Phi Phi, mày dám đánh em họ mày!" Hai người thanh niên áo đen khác chế trụ Nhuế Tĩnh, tôi kéo nó đến góc tường, hai người ấy muốn chạy tới nhưng bị tôi ngăn cản. Một tay tôi chống lên tường vây hãm Nhuế Tĩnh, tôi thực sự cảm thấy rất hoang mang, tôi hỏi nó: "Vậy là mấy bức thư nặc danh kia cũng là do cô viết? Cô chưa từng tận mắt chứng kiến những chuyện kia, chỉ tự mình cho rằng tôi đã gây ra rồi bịa đặt y như thật, cô có biết làm vậy là vu oan cho người khác hay không?" Nó bị đánh một bạt tai nên kích động như điên: "Chính cô đã làm! Nếu đã làm thì đừng sợ người khác nói! Tôi khiến cho cô không còn cơ hội lừa người khác nữa thì có gì sai! Nhiếp Phi Phi, cô chính là một con chị..."

Tôi không để cho nó nói hết từ kia, giơ tay lên đánh tiếp một bạt tai vào mặt nó, nó lớn tiếng khóc lóc nhưng vẫn già mồm: "Nhiếp Phi Phi cô nói không lại tôi thì liền đánh tôi! Cô nói không lại tôi thì liền đánh tôi!" Tôi đè cả hai tay nó lên vách tường, sát người lại gần nó, tôi nói: "Nhuế Tĩnh, cô chỉ có một mình tôi là chị họ, khi cô gây họa, chính chị ruột của cô cũng không thèm quản cô, tuy luôn la mắng cô nhưng tôi chưa từng bỏ mặc không giúp cô, tất nhiên tôi không cần cô công nhận tôi là một người chị họ tốt, nhưng mỗi lần cô hại tôi, cô không thấy lương tâm mình cắn rứt hay sao?" Nó đẩy tôi, dùng cả tay cả chân mà đấm đá tôi: "Ai cần cô giúp chứ, cô giúp tôi có phải là tại vì cô thích tôi? Tại vì tôi là em họ cô? Không hề, chẳng qua chỉ là mỗi khi cô giúp tôi, cô liền cảm thấy mình rất ưu tú, rất có thành tựu, bộ cô giúp tôi thì tôi phải mang ơn sao? Giúp tôi vốn dĩ là trách nhiệm của chị!"

Viết thư nặc danh vu cáo hãm hại tôi; nói láo trước mặt mọi người để vu cáo hãm hại Nhiếp Diệc; cố tình gây sự mà vẫn cứng đầu không thừa nhận mình sai. Loại người như thế này vẫn tồn tại ở trên đời hay sao, chịu ơn người ngoài một chút thì có thể khắc ghi suốt đời, còn sự chiếu cố và khoan dung của người thân lại bị coi là chuyện đương nhiên. Nó cứ đấm đá mãi làm tôi thực sự buồn lòng, lòng buồn rồi sẽ sẽ không khống chế được nắm đấm, dì Phùng ở đằng kia thét chói tai, Nhuế Tĩnh ngã quỵ dưới đất khóc rống lên: "Mau cứu tôi, Nhiếp Phi Phi cô ta điên rồi, Nhiếp Diệc mau cứu em, Nhiếp Phi Phi cô ta điên rồi!" Tôi đưa lưng về phía Nhiếp Diệc nên không biết anh có biểu hiện gì, chỉ biết là anh không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Đầu đau như búa bổ hết trận này đến trận khác, Nhuế Tĩnh nằm co ro thành một nhúm để tự bảo vệ mình, tôi ngồi xuống hỏi nàng: "Cảm thấy đau có phải không? Đau là phải rồi, tôi cũng đau lắm." Mặt của Nhuế Tĩnh hoàn toàn hỗn loạn, vừa khóc vừa kéo kéo tay tôi hỏi: "Cô muốn thế nào, rốt cuộc thì cô muốn thế nào? Cô muốn đánh chết tôi sao? Tôi không làm sai cái gì hết! Nhiếp Phi Phi, cô có biết mình là loại người vừa dối trá lại vừa hư hỏng hay không, nhưng dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích cô, những thứ cô có được đều là tốt nhất?!" Dì Phùng cũng vừa khóc vừa chửi khiến đầu tôi váng vất, tôi không nghe rõ bà ta la lối cái gì, đang muốn đứng lên uống hớp mước cho thanh tỉnh một chút, đột nhiên trước mắt tối sầm, mơ hồ nghe được một tiếng "Phi Phi", tôi không đủ sức phân biệt là ai đã gọi tên mình thì đã ngã xuống, những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ rõ.

.  

[Hoàn] Tứ Mạc Hí - Đường Thất (CP88 dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ