Chương 26

1.5K 53 3
                                    


  Sáng sớm Tô Mộ Tịch dậy đã bắt đầu chuẩn bị, đến buổi chiều mới có thể xuất cung . Hiên Viên Hạo Thành ngốc ngốc đi theo sau Tô Mộ Tịch, từng bước không rời, sợ vừa rời Tịch nhi đã không thấy tăm hơi. Nhìn mà Tô Mộ Tịch tức cũng không được mà cười cũng không xong, mỗi lần mình hồi Tô phủ hắn cứ như vậy.

Một lát sau ở Tô phủ, một phòng người hoà thuận vui vẻ ngồi cùng một chỗ dùng bữa tối. Thân là Thừa tướng Tô Thanh Hiệp không ngừng gắp thức ăn cho Hiên Viên Hạo Thành ngồi bên: "Thành hoàng tử, người ăn nhiều một chút, đồ ăn đều là đầu bếp của Tô phủ đặc biệt làm cho người, mặc dù kém tay nghề ngự thiện phòng nhưng cũng không phải quá kém."

Hiên Viên Hạo Thành nhìn đồ ăn xếp thành chồng trong chén, thật nhiều! Hắn ăn không hết, nhưng vẫn rất lễ phép gắp chút đồ ăn vào bát Tô Thanh Hiệp: "Cám ơn phụ thân Tịch nhi, người cũng ăn."

Tô Mộ Tịch ở một bên nhìn mà buồn bực , rốt cuộc ai mới là con của cha a, ông đối với Hạo Thành quá tốt đi! Ghen tỵ bĩu môi lên tiếng: "Cha, ngài rất bất công, có phải ngài đã quên ta mới là nữ nhi của ngài hay không! Nương, người xem cha ta đối với Thành hoàng tử còn tốt hơn ta..."

Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, vô tội uất ức liếc Tô Mộ Tịch một cái, gắp hết đồ ăn trong chén vào bát Tô Mộ Tịch lấy lòng nói: "Cha Tịch nhi mới không có đối xử tốt với Thành nhi, ông gắp đồ ăn vào bát Thành nhi sau đó để Thành nhi gắp cho Tịch nhi ." nhìn Tịch nhi như sắp khóc, hắn không ăn , đều cho Tịch nhi.

Mọi người còn chưa kịp phản ánh, Tô Hồng Dập bảy tuổi liền bắt tay chỉ lên mặt quát quát: "Tỷ tỷ xấu hổ xấu hổ, lớn như vậy còn làm nũng, không e lệ... Không e lệ..." bộ dáng kia giống lúc tiểu công chúa trong cung trêu cợt Hiên Viên Hạo Thành như đúc, nhưng mà! Tiểu đệ đệ đã quên tỷ tỷ của mình không phải là Hiên Viên Hạo Thành.

"Tô Hồng Dập, tỷ tỷ đệ ta đây đúng là không e lệ, hừ, đệ có thể làm gì nào ?" Tô Mộ Tịch ngửa đầu kiêu ngạo đem đồ ăn Hiên Viên Hạo Thành gắp vào bát mình phóng vào miệng, khiêu khích chống lại đệ đệ nhà mình. Mọi người trong phòng không nói chuyện, cưng chiều nhìn hai người, lúc Tịch nhi đối xử với Dập nhi mới giống cái tiểu hài tử.

Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Hồng Dập giễu cợt Tô Mộ Tịch, đầu đưa tới gần Tô Mộ Tịch thần bí hề hề nói: "Tịch nhi, nàng xem đệ đệ Dập nhi thật giống hoàng muội! Nhìn thật là ngây thơ..." Nếu không tại dùng bữa, phỏng chừng không ít người đều phun ra, rốt cuộc là ai có vẻ ngây thơ đây?

Tô Hồng Dập đột nhiên đỏ mặt, không được tự nhiên chuyển đầu tới bên kia: "Ai nói ta giống công chúa điêu ngoa kia, ta thông minh hơn nàng được chứ!" Trong chốc lát, mới là lạ quái hỏi: "Tỷ tỷ, công chúa điêu ngoa kia sao không đến cùng hai người?" Công chúa điêu ngoa kia bình thường thích nhất là đi theo sau Thành hoàng tử không phải sao? Sợ người ta bắt nạt ca ca nàng, lần trước cậu đùa giỡn kêu Thành hoàng tử ngốc, đã bị công chúa điêu ngoa kia hung hăng tát một tai. Lần này sao nàng không theo tới? Không sợ bọn họ bắt nạt ca ca nàng sao?

"Vì sao ta phải nói cho đệ? Hừ..." Tô Mộ Tịch nói xong không để ý đến cậu, giúp Hiên Viên Hạo Thành gắp chút rau xanh phóng vào bát hắn, uy hiếp nói: "Hạo Thành phải ăn hết rau, không thể không ăn, bằng không ta sẽ không để ý tới huynh ba ngày." Ai cho huynh khiến phụ thân ta chú ý, hôm nay phải bắt huynh ăn nhiều chút rau xanh.

"À..." Hiên Viên Hạo Thành đáng thương trả lời, gắp cọng rau thoạt nhìn xấu xấu lại khó ăn phóng tới miệng. Vì sao Tịch nhi muốn hắn ăn cái này, một chút cũng không thể ăn. Hơn nữa hôm nay hắn đã muốn ăn năm cọng rau, vì sao phải ăn nhiều? Ô ô...

Người nhà Tô gia nhìn một đại nam hài vẻ mặt uất ức lại ghét bỏ ăn rau đều nở nụ cười, Thành hoàng tử này thật sự là bị Tịch nhi nhà họ ăn gắt gao . Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của hắn giống như thích thú a!

Nhị ca Tô gia Tô Hồng Xán bĩ bĩ lên tiếng: "Ta nói Tịch nhi a, muội đừng quá bưu hãn , cẩn thận dọa Thành hoàng tử chạy, tương lai không ai dám thú muội." Đứa nhỏ này, đã đọc sách thánh hiền chưa?

Tô Mộ Tịch dùng xong cơm buông bát đũa, tiếp nhận khăn trong tay Hoa Ngữ lau khô miệng, chậm rì rì lên tiếng: "Nhị ca, huynh như vậy, Tịch nhi còn tưởng rằng huynh là du côn nhà ai không nhốt hảo chạy đến đâu! Tịch nhi nhưng thật không sợ Thành hoàng tử bị dọa chạy, nhưng ta sợ có chút người tương lai thú không được con dâu, người nào đó năm nay mười bảy tuổi đi? Đến lúc đó ta sẽ nói với hoàng hậu nương nương, ban ý chỉ gì đó, nhị ca cảm thấy thế nào?"

Tô nhị ca u oán nhìn Tô Mộ Tịch một cái: "Xem như muội lợi hại." Nói xong cúi đầu oán hận cắn chân gà, trừ người nhà cái khác hắn đều có thể không cần, nhưng lão bà nhất định phải thú . Ô ô... tiểu muội đáng yêu nhà hắn, từ khi nào lại như vậy ô ô...

Hừ, Tô Mộ Tịch khinh bỉ nhìn hắn một cái, không tiết tháo... Quay đầu nhìn về phía Vương Hương Tú hỏi: "Nương, đại ca hẳn là sắp trở lại! Nhiều năm rồi ta không gặp huynh ấy." Đại ca Tô Hồng Diệp rời nhà đi quân doanh đã nhiều năm , năm nay đều mười tám tuổi, người khác ở tuổi của hắn đều đã thành thân .

Vương Hương Tú gật gật đầu, thực tự hào về thiếu niên tướng quân con lớn nhất: "Ừ, cha con viết hơn mười phong thư rốt cục cũng bắt hắn trở lại, ta thấy, hắn thích biên quan còn hơn cả gia đình này nhiều." Vương Hương Tú nói xong, còn có chút mất mát , tiểu tử kia đến biên quan vài năm cũng không về nhà một chuyến, nàng sắp không nhớ rõ con lớn nhất trông như thế nào nữa rồi.

Tô Mộ Tịch nghe vậy cười cười, an ủi nói: "Nương, không có đại ca cùng tướng sĩ đóng ở biên quan, chúng ta sao được đến bình an. Hoàng Thượng nói với Tịch nhi, Duyệt quốc sẽ phái sứ giả cùng công chúa đến Hiên Viên hoàng triều hòa thân, đến lúc đó đại ca sẽ không cần đến biên quan nữa, việc này, cha đã sớm biết đi!"

Tô Thanh Hiệp ở dưới bàn hạ lôi kéo tay Vương Hương Tú, trên mặt xác thực thản nhiên nói: "Nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể nhi nữ tình trường. Tịch nhi, quốc sự không nên nói trong nhà."

TRÙNG SINH CHI NGỐC PHU QUÂN_ Phượng VânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ