Thời học sinh chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, đánh dấu những ước mơ khát vọng, đánh dấu những kỉ niệm khó bề phai mờ bên cạnh bạn bè và tình yêu.
Ngày bế giảng hôm ấy, khoác lên mình bộ trang phục truyền thống của trường, các anh chị cuối cấp giờ đây đang cố lưu giữ lại những mảnh kí ức cuối cùng của tuổi học trò dưới tán hoa phượng đỏ rực.
Daehwi không phải học sinh cuối cấp, nhưng người thương của cậu lại sắp tốt nghiệp mất rồi. Vậy mà cậu vẫn chưa có đủ can đảm, chẳng có lấy một cơ hội để được nói với anh hết thảy tâm tư tình cảm mà cậu vun đắp bấy lâu nay.
Daehwi đứng giữa sân bóng xanh rợp cỏ, tay vẫn thuỷ chung giữ chặt chiếc máy ảnh, đi qua từng tốp anh chị, cậu đều cố nán lại chụp giúp họ một bức ảnh thật đẹp. Loay hoay mất một lúc để điều chỉnh lại độ sáng cho máy, hôm nay thời tiết không được đẹp lắm bởi tầng tầng lớp lớp mây trắng đã che mất ánh nắng mặt trời cả rồi, Daehwi cầm máy giơ ngang tầm mắt, có chút buồn cười nhìn anh Daniel chụp với đám bạn, đứng cạnh anh Sungwoon vậy nên nhìn Daniel như người khổng lồ tí hon vậy.
Tách.
Ngẩn ngơ chụp lại khoảng khắc ấy, rồi lại thêm một tấm nữa nhấn vào nụ cười của anh Daniel, cái nhíu mày của anh Sungwoon rồi còn cả nắm đấm đang vung lên giữa không trung mà Woojin đang nhắm vào Jihoon. Tất cả đều rất đẹp. Bằng một cách nào đấy.
"Daehwi ơi, chụp giúp tao và anh Seongwoo một tấm với !" Tiếng Guanlin lanh lảnh vang lên quanh tai Daehwi y như tiếng chuông ngân, cậu mới chỉ kịp định thần thì đã thấy cậu bạn đã bám chặt không buông lấy thần tượng của cậu ta rồi. So với anh lớn đang mặc trang phục truyền thống của trường thì Guanlin lại mặc chiếc áo in hình con gà nhìn vô cùng ngớ ngẩn, mà thôi kệ, còn trẻ mà, cứ làm điều mình thích kẻo già rồi hối chẳng kịp.
Daehwi lại một lần nữa đưa mắt lại gần ống nhắm, cậu thấy Guanlin đang cười nhăn nhở với anh Seongwoo, nhưng còn có một điều đẹp hơn thế nữa. Cậu thấy anh. Jinyoung không mặc trang phục truyền thống, dường như anh đã cởi nó ra rồi, cậu thấy anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc cravat đen, đơn giản cổ điển nhưng bắt mắt. Cứ bần thần nhìn anh, tay Daehwi cũng vô thức dịch ống kính hướng về phía anh, bấm liên tục những kiểu ảnh, đều nhắm vào khuôn mặt rạng rỡ của Jinyoung mà chụp.
"Xong chưa Daehwi ! Xong rồi thì qua đây chụp với câu lạc bộ mình đi nào !" Vẫn là tiếng í ới của Guanlin, không hiểu sao hôm nay nó lại vui vẻ đến nhường ấy, rõ ràng là ngày bế giảng của các anh chị mà nhỉ.
Dứt mình khỏi tầm nhìn của máy ảnh, Jinyoung cũng đã đi mất khỏi ánh mắt của cậu. Daehwi khẽ lắc nhẹ đầu rồi bình thản từng bước tiến về phía câu lạc bộ bóng rổ của mình. Mắt vẫn dán vào máy ảnh, cụ thể là vào những tấm ảnh mà cậu chụp anh.
Có một tấm rất lạ, thật ra là vài tấm. Cậu cảm tưởng như anh đang nhìn thẳng vào phía ống kính, đầu tiên là bất ngờ, sau đó anh nở nụ cười với cậu, thấp thoáng còn thấy dường như anh đang mấp máy môi cố nói điều gì đó.
"Các anh đã xếp sẵn đội hình rồi cơ à... Nhưng mà nhờ ai chụp giúp bây giờ ?" Daehwi bất lực nhìn các anh lớn đang cố gắng pose những dáng nhìn sao cho lố nhất có thể, trông chẳng ra dáng đội bóng nam thần của trường một xíu nào cả, nhìn như đám ngốc diễn quần chúng bên cậu lạc bộ nhạc kịch vậy. Siết chặt máy ảnh trong tay, Daehwi bất chợt cảm thấy hơi chột dạ, như thể có điều gì đó đang đến, ngay đây thôi. Đây rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/132399138-288-k35929.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Baehwi ] Sweet box
FanfictionCó một Bae Jinyoung vẫn luôn đến bên cạnh Lee Daehwi như thế. #268 - HR