Ngày trời nắng trong xanh,
Một ngày đầu tuần nữa lại bắt đầu.
Daehwi duỗi chân, vươn vai, ngáp một cái thật dài rồi lại nằm ườn ra bàn. Em ngao ngán nhìn chiếc bảng xanh ghi lại chi chít chữ bằng phấn trắng. Lee Daehwi không thích học văn theo kiểu công thức như vậy, thơ ca là để cảm thụ, mỗi người một chiều hướng khác nhau, cớ sao cứ ép em phải theo khuôn mẫu. Em không học được đâu. Mà không học thì sẽ ngủ, ngủ mà không cẩn thận thì sẽ bị phát hiện, phát hiện rồi là phải đứng phạt.
"Này, này. Sáng nay đã đưa cho người ta đồ ăn chưa hả? Tao đói quá, chưa đưa thì ném qua đây ăn đỡ." Samuel ngồi kế bên thấy em sắp ngủ, liền kín đáo vỗ vai bạn mình hai cái. Thật ra cũng không muốn làm phiền người ta lắm, nhưng cậu đói meo rồi, sáng dậy trễ, thành ra không kịp nhét gì vào dạ dày mà đã phải lết thân đến trường chạy giám thị.
"Còn đợi mày hỏi. Đương nhiên tao để dưới ngăn bàn anh ấy rồi..."
Daehwi điềm nhiên trả lời trong cái gật đầu ủ rũ của Samuel. Loại bạn bè gì, coi người thương còn quý hơn cả coi bạn nữa. Bạn đói bạn mệt cũng không thèm hỏi han đến một câu...
"Thưa thầy ! Lee Daehwi ngủ trong giờ, cũng không có chép bài ạ !!"
"Lại nữa, lại nữa. Lee Daehwi, em ra ngoài cho tôi, ngay lập tức !" Thầy giáo thấy tiếng la í ới của Samuel thì liền dằn mạnh viên phấn lên bảng, thậm chí còn không thèm nhìn xuống cuối lớp, cứ như vậy mà đưa ra hình phạt.
Daehwi vốn đang chìm trong giấc mộng đẹp cùng phượng đỏ, nhưng chẳng được bấy lâu trước khi Samuel lên cơn phá phách, lại một lần nữa em đành can tâm trước con mắt tự cao của thằng bạn, lủi thủi đứng chịu phạt trước hành lang lớp học. Thật ra như thế này cũng vừa hay, đứng ở đây, em có thể nhìn thấy lớp của anh người thương khoá trên, ngay đối diện tầm mắt em thôi, nếu may mắn thì còn có thể thấy mái tóc đen óng của anh lấp ló sau khung cửa sổ nữa. Nhưng em thực không mong anh sẽ ngẩng đầu lên rồi nhìn xuống phía này đâu, em đang bị phạt mà, như thế thì huỷ đi hết hình tượng của em rồi.
Lee Daehwi thích thầm đàn anh khối trên, tên là Bae Jinyoung, mặt mũi bé tẹo đúng chuẩn gu của các bạn nữ, lại còn đẹp trai kiểu hơi chảnh một chút, giống như hoàng tử ấm áp mỗi khi cần thiết, và trở nên ngầu thật ngầu những khoảng khắc trên sân cùng trái bóng màu cam nhiệt huyết. Cùng làm trong hội học sinh là cái cớ duy nhất để Daehwi có thể gặp anh mỗi tuần, tuy nói là vậy, nhưng thân chỉ là tân binh chân ướt chân ráo, em căn bản không được giao phó cho nhiều trọng trách, còn anh thì bận tối tăm mặt mũi, thành ra có quen biết thì cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao mà thôi.
Cũng chẳng nhớ nữa, em thích anh từ bao giờ, nhưng chắc chắn không giống như tình yêu sét đánh trong phim ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu, em nghĩ thời gian cứ trôi như vậy, từng chút từng chút khiến em dần say trong tia nắng ngọt ngào của anh. Thật ra Daehwi vẫn nhớ nhất cái ngày mà trời mưa tầm tã, Samuel hôm đấy ốm liệt giường ở nhà, em lại không đem theo ô, đến điện thoại cũng hết sạch pin, cứ như vậy mà đứng dưới lớp học, nhìn tầng tầng lớp lớp học sinh ráo riết đi về, còn mình em vừa cô đơn lẻ loi, lại vừa có chút đáng sợ bởi trời đang dần tối mà mưa lại chẳng ngớt. Và trong khoảng khắc em quyết định đánh liều mà chạy trong mưa, thì anh tiến đến bên cạnh em, lạnh lùng không nói một lời, dúi vào tay em một chiếc ô trong suốt và cũng chẳng để em kịp nói một lời cảm ơn, đã thấy anh biến mất trong màn mưa.
![](https://img.wattpad.com/cover/132399138-288-k35929.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Baehwi ] Sweet box
FanfictionCó một Bae Jinyoung vẫn luôn đến bên cạnh Lee Daehwi như thế. #268 - HR