Sự chờ đợi. . . . . Có lẽ đã từng là hạnh phúc!
Mong được nhìn thấy đối phương...
Có lẽ đã từng là hạnh phúc! Nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi như thế?
Anh thừa biết, cô là một cô gái sống nội tâm,anh thừa biết, cô yêu anh rất nhiều
Tình cảm của cô, chỉ nhận được hai từ "Lạnh nhạt" từ anh!
Cô nhớ, những tin nhắn đến bất ngờ từ anh là những lần tim cô muốn nhảy ra ngoài. Mỗi khi anh biến mất không một lí do, để cho cô một mình buồn rầu ngồi ôm điện thoại, rồi lại có khi anh thình lình xuất hiện làm cô phải ngạc nhiên. Thoắt ẩn, thoắt hiện, anh đùa giỡn cô sao?
Cô biết, anh và cô là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ chạm vào nhau được. Nhưng cô rất muốn chạm vào anh, dù chỉ một lần
Nỗi buồn cứ theo cô từng ngày, từng đêm vì cô nhớ đến những tin nhắn của anh... Có lẽ đã đến lúc chấm dứt thật rồi, dù không muốn, nhưng cô vẫn cố mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này.
Đơn phương mà!
Tình cảm chỉ xuất hiện từ một phía thì đương nhiên nỗi đau này chỉ một mình cô gánh! Không phải cô hết yêu anh, cô yêu anh nhiều lắm, yêu đến mức mụ mị, yêu đến mức không kiềm chế được bản thân mình. Vậy tại sao cô lại từ bỏ mà không tiếp tục ư? Đơn giản lắm, vì cô biết anh không yêu cô..anh không yêu cô.
Đó là sự thật. Và cô đang dần chấp nhận nó. Tình yêu mà cô dành cho anh, giờ đây đã thành thói quen, thành một phần trong cuộc sống của mình rồi.
Muốn cô từ bỏ nó, thật sự..Cô làm không được...Cô biết, những giận hờn, những giọt nước mắt của cô không hề làm cho anh lo lắng.
Trái lại còn làm cho anh mệt mỏi, phiền phức. Ừ! Cô là một phiền toái... Cô muốn sao? Cũng là vì yêu anh thôi!
Đúng rồi, khi không yêu, cái tình trở nên bạc bẽo lắm. Cô suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về tình yêu đó, suy nghĩ về sự lạnh nhạt của anh.
Cô muốn từ bỏ, cô muốn buông, nhưng tại sao không làm được? Cô sợ, cuộc sống sau này của cô sẽ không hạnh phúc vì không có anh. Nhưng điều cô lại sợ hơn, đó là nếu sống bên một người mà cô dành trọn trái tim nhưng chỉ nhận lại được vô tâm và sự thờ ơ, có lẽ lúc ấy cô lại càng phải đau khổ hơn nhiều!
Đã có rất nhiều lần, cô muốn gọi điện thoại cho anh và nói cô nhớ anh rất nhiều, nhưng cô không làm được. Vì cô sợ.
Nhiều khi cô chỉ ôm anh thật chặt và òa khóc nức nở nói rằng cô rất cần anh, nhưng cô không làm được. Vì cô sợ...
Phải chấm dứt, đó là điều nên làm. Vì nếu không làm vậy, cô và anh có thể đến được với nhau sao?
Cô không quên, cô và anh chỉ là hai đường thẳng song song...
"Con người gặp nhau là cái duyên, nhưng muốn đến bên nhau thì cần phải có chữ nợ."
Cô biết điều này chứ. Không phải cô cố chấp làm đau mình...
Cô từng đợi anh, điều đó khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. Cô từng muốn gặp anh, điều đó khiến cô cảm thấy rấtb hạnh phúc.
Là cô đã quá ích kỷ với trái tim mình.
Là cô đã quá ích kỷ với bản thân mình. Nhưng...Cô muốn sao? Tại sao bây giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi như thế?
"Nỗi buồn vương vấn"
Bốn chữ này, sẽ đi theo cô đến bao giờ?