Một cuộc chia cách như giông tố, Bách Lí Phượng được mời ra khỏi Vương phủ, Khổng Tử Viết bị kéo vào phòng Vệ Đông Li.
Khổng Tử Viết rất căng thẳng, nhưng mặt thì vẫn thản nhiên như thường.
Vệ Đông Li cũng như người chẳng có chuyện gì xảy ra, lại lặp lại những hành động trước khi đi ngủ---đi tắm rồi lên giường ngủ.
Khổng Tử Viết cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn không nói gì ra thì chẳng có bất thường gì quá lớn. Trái tim này của cô cuối cùng cũng trở lại trong ngực, đợi đến lúc Vệ Đông Li tự dưng "xác chết vùng dậy" thì cô lại lấy ra đấu với hắn!
Dù cô rất không mong Vệ Đông Li bày tỏ sự phẫn nộ của hắn, chỉ là cô sinh ngột ngạt, dựa theo những gì cô biết về Vệ Đông Li, chắc chắn hắn đang âm mưu gì đó chuẩn bị dụ cô vào tròng, sau đó...tàn nhẫn đày đọa cô!
Xin hãy tin cô tuyệt đối không bị chứng ảo tưởng bị hại! Xin hãy tin rằng thằng nhãi Vệ Đông Li kia tuyệt đối không phải hạng lương thiện! Xin hãy tin cô đã chán phỏng đoán suy nghĩ của Vệ Đông Li, mà thực ra cô đang tưởng tượng về thảm kịch cái chết của mình!
Thôi, kệ nó vậy! Cùng lắm thì chết chứ gì! Số lần cô chết trong tay hắn còn ít sao?
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết đặt mông lên giường, quăng giày ra, sau đó rầm một tiếng nằm trên giường, kéo chăn trên người Vệ Đông Li qua đắp lên người mình, sau đó lăn quay ra ngủ!
Trong bóng tối, Vệ Đông Li từ từ mở mắt ra, nhìn người cuộn trong chăn bên cạnh mình tới khi trời sáng.
Giữa trưa, Khổng Tử Viết thò đầu ra khỏi chăn, lén lút quan sát Vệ Đông Li. Chỉ thấy hắn nhắm chặt đôi mắt, hơi thở đều đều, có vẻ ngủ rất ngon.
Ánh mặt trời giữa trưa khẽ chiếu vào trong phòng, hắt lên mặt Vệ Đông Li, khiến hắn có vẻ giống một tinh linh tuyệt sắc sống giữa bông hoa, rất yên tĩnh, rất dịu dàng, dường như chỉ cần lắp thêm một đôi cánh thì hắn có thể bay lượn hát ca giữa hoa cỏ vậy.
Khổng Tử Viết bất tri bất giác bật cười, cô cảm thấy Vệ Đông Li đúng là một con người mâu thuẫn.
Ban đêm hắn giống ác ma. Ban ngày hắn giống thiên sứ.
Giữa bọn họ luôn vì một số chuyện nhỏ mà khai chiến! Mỗi lần đánh nhau, bọn họ chỉ ước có thể hạ đối phương bằng một chiêu, sau đó ép đối phương phải quỳ dưới chân mình, rồi hưởng thụ giây phút đó.
Vệ Đông Li lúc nào cũng tuyên bố quyền chiếm hữu của hắn với cô, muốn cô phục tùng hắn, thề sẽ trung thành với hắn, mãi mãi không được rời xa hắn. Nhưng hễ cô có làm điều gì khác lạ, hắn nhất định sẽ ra tay chỉnh cô đến chết!
Thế nhưng điều kì lạ là, trải qua chuyện như tối hôm qua, Vệ Đông Li chẳng hành hạ, thuần hóa, đánh roi cô, mà lại lựa chọn im lặng. Sự im lặng này khiến người ta thấy khủng bố vô cùng!
Nếu cho Khổng Tử Viết nói, cô thà rằng Vệ Đông Li cầm cái bàn ủi quơ quở trước mặt cô còn hơn đối diện với một Vệ Đông Li im lặng như vàng thế này!
Vệ Đông Li ơi là Vệ Đông Li, ít ra thì ngươi cũng phản ứng một tí có được không? Cô sắp bỏ trốn cùng Bách Lí Phượng rồi, sao ngươi còn bình thản như thế hả? Phải biết đây chính là một sự phản bội trắng trợn đó!
Ơ...không phải, cô và Vệ Đông Li chẳng qua là "quan hệ xác thịt đơn thuần", gì mà phản bội chứ? Hắn không cho cô một tờ giấy hôn ước, cô cũng không bao nuôi hắn, hai người "rất là trong sáng" mà!
Vả lại, nếu bảo phản bội thì cũng là Vệ Đông Li phản bội tình cảm giữa bọn họ trước! Hắn coi cô thành vật thay thế mà!
Ơ...giữa bọn họ có tình cảm à?
Khổng Tử Viết tự làm mình chóng cả mặt.
Cô lắc lắc đầu, ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt.
Tự dưng một cánh tay vươn ra tóm chặt lấy cổ tay Khổng Tử Viết, kéo cô trở lại giường, sau đó không nói gì hôn lấy hôn để.
Khổng Tử Viết ú ớ muốn né tránh, nước bọt trong suốt chảy xuống từ khóe môi cô tạo thành ánh sáng bóng loáng hấp dẫn.
Vệ Đông Li cuốn lấy lưỡi cô, cắn xé nó!
Khổng Tử Viết vùng vẫy cánh tay, cố giãy dụa ngồi dậy.
Vệ Đông Li đè chặt hai tay cô lại, tấn công cô như dã thú hung mãnh.
Nỗi đau đớn khi dị vật đưa vào, rồi va chạm tạo ra khoái cảm và sung sướng, cảm giác phức tạp như cơn sóng lớn cuốn đi tất cả giác quan của Khổng Tử Viết.
Xong việc, Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đã tối, chỉ cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp đứt đến nơi rồi. Cô bây giờ, đừng nói là đi thăm Bách Lí Phượng mà muốn nhấc ngón út lên cũng chẳng có sức.
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn những vết hôn bầm tím trên người mình, sau đó ai oán nhìn Vệ Đông Li một cái.
Vệ Đông Li hình như không nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô, chỉ khẽ rũ mắt xuống, bế cô dậy, cùng ngâm mình trong dòng nước nóng, im lặng rửa sạch những vết hoan ái trên cơ thể hai người.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vệ Đông Li lại im lặng bế Khổng Tử Viết ra khỏi hồ tắm, tự tay lau nước trên mình cho cô, sau đó lại bế cô tới trước gương trang điểm, cầm lược gỗ lên chải mái tóc xoăn trắng bạc cho cô.
Hai người không mặc quần áo, trong gương hiện ra dáng vẻ hoàn toàn trần trụi.
Khổng Tử Viết đã nhìn quen Vệ Đông Li lõa thể, nhưng chưa nhìn thấy dáng vẻ khỏa thân của hai người qua gương như thế này bao giờ.
Trong gương, cô gái hơi hé môi, mắt sáng long lanh, mái tóc xoăn trắng bạc đổ xuống như thác nước, hơi rối đổ trên cơ thể đầy đặn, có cảm giác xinh đẹp mĩ miều khó nói thành lời.
Trong gương, cơ thể người đàn ông thon dài, cân đối, đôi mắt đan phương dâng lên ánh sáng xanh lam khổng tước, ngón tay sạch sẽ xuyên qua mái tóc tơ trắng bạc của cô gái, cử chỉ ấy không tới mức dịu dàng, nhưng rất nghiêm túc, rất chăm chú.
Tình cảnh này khiến Khổng Tử Viết nhớ tới lần đầu tiên hai người cùng soi gương. Lúc ấy hai người mặc bộ quần áo đỏ thẫm như một đôi tân nhân vui vẻ. Chẳng qua lúc ấy khuôn mặt trong gương không phải Khổng Tử Viết cô, mà là...Hòa Doanh Tụ.
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết thấy tim mình lạnh lẽo, thân thể không khỏi run rẩy.
Cô từ từ nhắm mắt lại, không nhìn bóng người trong gương nữa. Co lẽ cô chỉ không dám nhìn trái tim mình, không dám tin rằng mình lại để tâm đến thế!
Thực ra, cô luôn chờ Vệ Đông Li mở miệng, chờ xem hắn nói những gì, chờ xem kết cục của hai người. Song từ tối qua đến giờ Vệ Đông Li chưa từng nói một câu nào, cũng không phát ra âm thanh nào cả. Cho dù lúc cao trào hoan ái, hắn cũng chỉ cắn lấy xương quai xanh của cô, không để mình phát ra một chút tiếng động.
Sự thật là Vệ Đông Li lại đang chờ Khổng Tử Viết mở miệng nói trước. Hắn đang đợi, đợi Khổng Tử Viết mở miệng nói với hắn gì đó, để trái tim hắn có thể không lạnh giá đến thế này, để sau khi hắn điên cuồng muốn cô, có thể ngủ ngon được.
Hai người đều rơi vào trong một vòng tròn kì lạ, ai cũng không thể dễ dàng đi ra, can đảm bước vào thế giới của đối phương để nói rõ ràng mọi chuyện!
Trong không khí lặng như tờ, chỉ còn có tiếng lược gỗ cọ qua mái tóc tơ. Âm thanh ấy rin rít như tiếng của một con rắn độc đang thè lưỡi, khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ trong nháy mắt, cũng có lẽ đã qua một ngày, cửa sổ đột nhiên bị gió đẩy ra, hai cơ thể trần trụi đều khẽ run rẩy.
Sau đó cả hai cùng hắt hơi phá vỡ bầu không khí im lặng giả tạo.
Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li đang khịt mũi, chợt không kìm được bật cười ha hả. Cô cười nghiêng ngả suýt nữa thì trượt khỏi ghế rơi xuống đất.
Vệ Đông Li lạnh lùng nhìn cô một cái, khóe môi lặng lẽ cong cong như trăng lưỡi liềm.
Không ai nhắc tới chuyện xảy ra tối qua, dường như giữa hai người vẫn chưa từng có rào trở gì cả.
Khổng Tử Viết bảo đói, Vệ Đông Li sai người mang một con lợn sữa quay vào; Khổng Tử Viết bảo khát, Vệ Đông Li sai người khiêng hai vại rượu trái cây tới; Khổng Tử Viết bảo muốn đi thăm Bách Lí Phượng, Vệ Đông Li lại cười khẩy, hỏi cô: "Nàng muốn nhìn thấy một Bách Lí Phượng cụt tay, hay một Bách Lí Phượng cụt hai chân đây?"
Nhìn đi, nhìn mà xem, cuối cùng thì chiến tranh cũng bùng nổ.
Khổng Tử Viết phát cáu, xông vào hắn, cắn xé môi hắn!
Đúng lúc này ngoài cửa có một trận ầm ĩ loáng thoáng có thể nghe thấy có người đang cao giọng gọi tên Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết khựng lại, khẽ đẩy Vệ Đông Li trước mặt ra. Vệ Đông Li đột nhiên xiết chặt hai cánh tay bế Khổng Tử Viết lên bàn, tách hai chân cô ra, hung hãn đi vào cơ thể cô!
Ngoài cửa tiếng gọi của Bách Lí Phượng cùng tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, Khổng Tử Viết căng thẳng đến nỗi cả người co rúm lại, cô bặm chặt môi, từ chối nụ hôn của Vệ Đông Li. Vệ Đông Li thì vùi đầu chỗ cổ cô, dùng răng khi nặng khi nhẹ gặm cắn da thịt cô.
Lúc Bách Lí Phượng tìm được tới trước cửa phòng Vệ Đông Li, tiếng binh khí va chạm, tiếng vật nặng rơi xuống, tiếng kêu rên đau đớn của Khổng Tử Viết và tiếng ngâm nga khản đục của Vệ Đông Li dường như cùng vang lên một lúc.
Sau đó, một giây sau, cả thế giới như rơi vào trong sự vắng lặng chưa từng có. Sự ồn ào một giây trước đó giống như chưa từng xuất hiện.
Khổng Tử Viết thấy trái tim mình như ngừng đập mấy giây, sau đó đột nhiên bắt đầu đập như điên. Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực rất nặng nề!
Tiếng đánh nhau ngoài kia cũng dừng vài giây, sau đó lại vang lên. Tiếp đó mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.
Chẳng bao lâu sao, Tiêu Doãn ngoài cửa bẩm báo: "Chủ tử, trong cung có người tới mời chủ tử vào cung nghị sự."
Vệ Đông Li rời khỏi cơ thể Khổng Tử Viết, tự mình mặc quần áo, sau đó chẳng buồn ngoảnh đầu đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không khí tràn ngập mùi hoan ái trong phòng.
Khổng Tử Viết nằm trên bàn, ngửa đầu nhìn trần nhà, cười cay đắng cho tới khi cơ thể và trái tim cùng trở nên lạnh lẽo, cô mới cứng đờ bò xuống bàn. Cô rửa mặt qua loa, mặc áo váy xong rồi đẩy cửa ra, dựa mình vào khung cửa, nhìn không chớp mắt Tiêu Doãn đang trông cửa ngoài cửa.
Tiêu Doãn bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi hắn thấy không thoải mái, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Cô nương có thể đi dạo trong Đông Uyển."
Khổng Tử Viết nhếch mép, nở một nụ cười hờ, sau đó giũ vạt áo, ra khỏi phòng, ngồi lên cái xích đu trong vườn.
Tiêu Doãn biết Khổng Tử Viết không dễ ở chung, vừa thầm khóc thét vừa sai người mang đủ thứ đồ ăn vặt lên, không dám thờ ơ với vị tổ tông này!
Khổng Tử Viết vừa cắn hạt dưa, vừa nói với Tiêu Doãn: "Ngươi đi gọi tất cẩ thị vệ canh gác ở đây tới, ta có lời muốn nói."
Tiêu Doãn bất chấp khó khăn, gật đầu, giơ tay trái lên làm động tác chắp tay.
Trong nháy mắt, hai mươi gã thị vệ xuất hiện trước mặt Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết uống một hớp trà xong rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Mọi người trông cũng nhàn rỗi nhỉ, chi bằng hoạt động gân cốt chút đi. Các người thể hiện tốt thì ta sẽ bẩm báo với Vương gia, ban thưởng cho các ngươi. Nếu thể hiện không tốt thì Vương phủ cũng không phải chốn nuôi những kẻ nhàn rỗi!" Dứt lời liền ra hiệu bảo Tiêu Doãn sắp xết cho đám người so chiêu.
Tiêu Doãn là kẻ suy nghĩ nhanh nhẹn, đương nhiên hiểu ý của Khổng Tử iết, cô đang thay đổi cách để hành hạ bọn họ, không cho bọn họ có tinh thần nhìn chằm chằm mọi hành động của cô. Thực ra bọn họ rất muốn nói với Khổng Tử Viết rằng, cho dù cô có luyện bọn họ thành tàn phế thì bọn họ cũng phải nhìn cô chằm chằm, không thì...chủ tử nhất định sẽ biến bọn họ thành tàn phế chính hiệu!
Tiêu Doãn mặt mày vô cảm nhận nhiệm vụ, sau đó ra hiệu cho đám thị vệ cùng luyện tập trong vườn.
Trong chốc lát cả Đông Uyển trở nên ồn ào vô cùng. Chốc chốc lại có tiếng rên rỉ của đám thị vệ cùng với tiếng gào thét hưng phấn của một cô gái đang chỉ tay năm ngón.
Trăng đã treo cao, Vệ Đông Li về phủ, "ồn ào" bên này của Khổng Tử Viết cuối cùng cũng kết thúc. Bọn thị vệ nằm ngay đơ, vừa mệt vừa đói vừa mất sức, cứ phải gọi là khổ không nói nổi thành lời.
Tiêu Doãn bẩm chuyện này cho Vệ Đông Li nghe, Vệ Đông Li cũng chỉ thản nhiên nói một câu, "Tùy nàng ấy."
Cứ thế hai ngày nữa, Bách Lí Phượng lại "viếng thăm" Vương phủ của Vệ Đông Li một lần nữa. Gã đứng trên nóc nhà cao nhất, gào lên: "Vệ Đông Li, ngươi cướp nương tử của ta, đồ đê tiện vô sỉ!"
Khổng Tử Viết nghe xong, suýt nữa thì trào nước mắt.
Ngày thứ ba, Bách Lí Phượng lại "viếng thăm", đứng lên một thân cây, gào lên: "Vệ Đông Li, ngươi bá chiếm nương tử của ta, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày nào Bách Lí Phượng cũng đa dạng hóa các câu chửi rủa, khiến lòng người hoang mang, làm tiếng đồn bay xa.
Bọn thị vệ trong Vương phủ ai cũng trở nên bí ẩn, một cơn gió thổi lay ngọn cỏ cũng sẽ nhìn đông ngó tay, chỉ sợ Bách Lí Phượng lại đứng ở hiên phòng nào đấy rồi chửi rủa khí thế hừng hừng.
Khinh công của Bách Lí Phượng rất cao, bọn thị vệ không thể nào tóm được gã, chỉ có thể cẩn thận đề phòng, chỉ sợ Vệ Đông Li trừng phạt bọn họ vô dụng.
Còn Khổng Tử Viết thì sao, cô lại đa dạng hóa cách làm khổ bọn thị vệ, hơi một tí là bắt tập huấn, làm cả Vương phủ ầm ĩ gà bay chó sủa.
Ngày thứ bảy, Vệ Đông Li vào cung, Khổng Tử Viết tiếp tục chỉ tay năm ngón bọn thị vệ tỉ thí võ công, Hòa Doanh Tụ chân thành tới nói đã hầm cho Vệ Đông Li một bát canh chim quý, muốn tự mình đưa tới.
Khổng Tử Viết mỉm cười nhìn Hòa Doanh Tụ, càng lúc càng khâm phục khả năng nhẫn nhịn của ả đàn bà này, bao nhiêu ngày rồi mới tới tìm cô so chiêu, quả nhiên là Ninja rùa không để lộ tài năng nha!
Khổng Tử Viết vẫy tay bảo bọn thị vệ lui xuống nghỉ ngơi. Bọn thị vệ như được đại xá, lũ lượt lê xác mệt mỏi biến mất trước mặt Khổng Tử Viết, rồi thi nhau chạy tới nhà bếp và nhà xí. Ngay cả Tiêu Doãn cũng co giò lên chạy thẳng tới nhà xí.
Khổng Tử Viết nắm một vốc hạt dưa, vừa nhìn Hòa Doanh Tụ vừa cắn hạt dưa răng rắc.
Hòa Doanh Tụ đặt cái nồi tinh xảo đang cầm trong tay lên bàn, sau đó chủ động mở mồm nói: "Muội muội ở trong Vương phủ đã quen chưa?"
Khổng Tử Viết uể oải liếc nhìn ả một cái, nói: "Không quen. Ngươi có thể cho ta ra ngoài không?"
Hòa Doanh Tụ đực mặt ra, không ngờ Khổng Tử Viết vừa mở miệng đã nói như thế. Ả giả bộ mềm mỏng, dịu dàng nói: "Muội muội cứ nói đùa. Vương gia thương muội muội như thế, ai dám dẫn muội muội đi ngay trước mắt Vương gia chứ? Cho dù là cao thủ võ lâm chẳng phải cũng chỉ có thể trốn ở chỗ xa gào hai tiếng thôi sao? Vương gia có lòng sủng ái muội muội, chẳng sợ bị người ta hắt nước bẩn, muội muội cứ yên tâm ở lại đây, đừng làm Vương gia suy nghĩ nữa."
Khổng Tử Viết nghe những lời có vẻ như đang quan tâm kì thực là mỉa mai của Hòa Doanh Tụ, cô không kìm được khẽ than một tiếng, tự thấy xót xa nói: "Ai cũng bảo hồng nhan họa thủy, giờ ta cũng hiểu sâu sắc ý nghĩa của nó rồi." chìa tay ra sờ mặt mình, "Ngươi nói xem sao ta lại yêu kiều thế này chứ? Ôi...gây ra biết bao nợ tình, thực là không nên mà! Thôi vậy, ta cứ yên tâm ở lại đây coi mình là kim ốc tàng kiều vậy."
Mấy cơ thịt trên Hòa Doanh Tụ giật giật, nhưng bị ả cố kiềm chế vẻ mặt, tiếp tục giữ nụ cười dịu dàng, nói: "Muội muội thực đáng với chữ 'kiều' này." Sau đó ả khẽ than một tiếng, buồn bã nói: "Thế nhưng, dung nhan dễ già, ai lại thương tiếc người cũ áo quần mỏng manh đây?"
Khổng Tử Viết thấy ả đàn bà Hòa Doanh Tụ này hơi tội nghiệp, bao nhiêu năm như thế cứ ở bên cạnh Vệ Đông Li mà mãi không biến từ vú em thành vợ cả được. Thôi được rồi, cho dù cô có làm vợ bé thì cũng mạnh hơn bây giờ nhé!
Khổng Tử Viết tin lời Vệ Đông Li, cô tin mình là người phụ nữ đầu tiên của Vệ Đông Li, vậy thì...Vệ Đông Li có suy nghĩ thế nào dành cho Hòa Doanh Tụ vậy?
Nếu cô là Hòa Doanh Tụ thì chắc chắn sẽ hỏi Vệ Đông Li nhanh gọn, "có yêu hay không, có 'làm' không đây?", một câu xong chuyện! Ai mà có thời gian lằng nhằng với hắn chứ?
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết nhếch mép, cười nói: "Cái gì mà người cũ người mới chứ, không phải chuyện chỉ có vậy thôi sao? Vả lại ngươi chẳng già chút nào, hà tất phải lãng phí tuổi xuân ở nơi này? Nếu Vương gia không trân trọng ngươi thì ngươi có thể tìm một người chịu thương yêu mình, để bản thân được sống vui vẻ chút."
Hòa Doanh Tụ như kinh sợ vì lời của Khổng Tử Viết, hồi lâu mới giật giật khóe môi cứng đờ, cụp mắt xuống, khẽ nói một câu, "Muội muội cứ đùa. Chẳng lẽ muội muội không hiểu Vương gia là người thế nào sao?"
Hòa Doanh Tụ thấy Khổng Tử Viết không nói gì, vì thế vừa nhìn cô bằng ánh mắt như có như không, vừa khẽ than thở, "Muội muội cho rằng lần này Doanh Tụ tới là muốn làm khó dễ muội muội phải không? Thực ra không phải như vậy, Doanh Tụ chỉ cảm thấy hơi cô đơn, muốn tìm một người để trò chuyện mà thôi. Doanh Tụ hầu hạ Vương gia bao nhiêu năm nay rồi, có thể nói là Vương gia uống sữa của Doanh Tụ mà lớn lên.
Bao nhiêu năm nay, Doanh Tụ luôn ở bên cạnh Vương gia, Vương gia cũng phá lệ săn sóc Doanh Tụ. Vương gia sợ Doanh Tụ phải ấm ức, nên tới nay vẫn chưa nghênh đón lấy về làm Vương phi. Giữa Vương gia và Doanh Tụ đã có tình cảm sâu đậm khó có thể diễn tả thành lời từ lâu, chẳng ngại sớm chiều bên nhau, chỉ cần lúc ngoảnh đầu lại biết người ấy vẫn ở bên mình mà thôi.
Nên cho dù Vương gia có thu bao nhiêu mĩ cơ luyến đồng thì Doanh Tụ cũng không để bụng. Vì Doanh Tụ biết Vương gia không thể nào rời xa Doanh Tụ, mà đời này của Doanh Tụ cũng sẽ mãi mãi ở cạnh Vương gia. Vậy...vậy là đủ rồi.
Nói đến đây chắc muội muội sẽ tưởng Doanh Tụ đang cố tình khoe khoang. Chắc không ngờ rằng muội muội tới đây, Doanh Tụ vui mừng biết bao.
Muội muội hẳn cũng biết, Vương gia tính tình hỉ nộ thất thường, không thích thân cận da thịt với người khác. Thực ra khứu giác của Vương gia rất nhạy cảm, hễ trên người cô gái nào có chút mùi không hợp ý Vương gia, Vương gia cũng không thân cận cô gái đó. Vì thế Doanh Tụ cũng từng tắm rửa sạch sẽ. Nhưng biết làm sao Doanh Tụ xuất thân lầu xanh, dù có rửa sạch thế nào cũng không gột được mùi son phấn hồng trần.
Nay thấy muội muội trong sạch thế này, nghe thấy mùi hương nhàn nhạt trên người muội muội, lòng Doanh Tụ cũng thấy được an ủi.
Chỉ mong muội muội có thể sớm sinh con cho Vương gia, thêm không khí vui mừng cho Vương phủ.
Vương gia từng hứa với Doanh Tụ nếu Doanh Tụ thích trẻ con thì có thể bế về nuôi dưỡng. Doanh Tụ chỉ mong có ngày có thể nuôi dưỡng con trai nối dõi của Vương gia, Doanh Tụ nhất định sẽ tận tâm tận sức. Muội muội, muội cứ yên tâm.
Muội muội, muội cứ yên tâm ở đây, nếu có cần gì thì cứ nói với Doanh Tụ." Hòa Doanh Tụ thướt tha đứng dậy, đẩy nồi canh tới trước mặt Khổng Tử Viết, "Nếu Vương gia không có ở đây, muội muội cứ uống đi. Sau này Doanh Tụ sẽ hầm nhiều đồ bổ hơn để tẩm bổ cho muội muội." Dứt lời ả cười dịu dàng rồi đi.
YOU ARE READING
Bỉ Ngạn Hữu Yêu - Tiểu Ngư Đại Tâm
General FictionTrích dẫn: Ngón tay hắn mơn trớn bờ môi cô, thì thào nói: "Người đời đều có luân hồi, thế nào rồi cũng sẽ nhìn thấy hoa bỉ ngạn. Hoa này là điểm kết thúc, cũng là điểm khởi đầu. Nếu có một ngày, nàng và ta xa cách, ta nguyện hóa thành một đóa ho...