Ngày đêm gấp rút đào hang, cuối cùng một phiến cửa đá nặng, cổ xưa, trang nghiêm, thiêng liêng đã hiện ra trước mắt đoàn người.
Trên tấm cửa đá ấy có khắc hình bách thú, vừa nhìn liền nghĩ sống động như thật! Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đó là một bức họa bách thú hỗn chiến!
Chim bay trên trời, thú đi dưới đất, cá bơi dưới nước, toàn bộ đều rơi vào một cuộc hỗn chiến! Có vẻ chúng đang tranh đoạt thứ gì đó.
Đám người Khổng Tử Viết lại gần xem, phỏng đoán tỉ mỉ cuối cùng phát hiện ra, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá đều đang há mồm. Hơn nữa, chỗ cổ họng chúng đều có một cái lỗ hình tròn giống như thực quản dẫn đến bụng. Trông dáng vẻ như đang chờ con người cho ăn.
Đối diện tấm cửa đá kì dị này, đoàn người đều cảm thấy khó hiểu.
Diên Bắc Tu nói: "Bức họa khắc trên cánh cửa nhất định là có ý phiếm chỉ, chứ không chỉ để đó vậy đâu."
Hồ Li nói với Diên Bắc Tu: "Ngươi cầm viên 'Giang Thiên Nhất Sắc Châu' ra coi bức tường có khởi động hay không."
Diên Bắc Tu há mồm nhả ra viên "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" kia dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Khổng Tử Viết nghĩ bụng: Ôi, thảo nào không mò được "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" trên người hắn, hóa ra viên châu bị Diên Bắc Tu ngậm trong miệng suốt!
Con người này đúng là chẳng đơn giản chút nào!
Nhưng mà....hình như....viên châu đó....đã từng ở trong hệ tiêu hóa của cô, sau đó thông qua con đường bài tiết mới ra bên ngoài đúng không?
Diên Bắc Tu thấy Khổng Tử Viết né tránh nhìn mình, hắn lập tức nhớ ra viên châu này từng bị Khổng Tử Viết nuốt vào bụng, sau đó...hẳn là phải bị thải ra ngoài từ "chỗ đó".
Diên Bắc Tu mặt mũi đỏ bừng, vội né tránh ánh mắt Khổng Tử Viết, đỡ phải nhìn nhau mà ngượng ngùng.
Kha lục Dao tò mò vì sao chỗ họng những con động vật kia đều có một cái lỗ, nên ả chọc ngón tay vào đó xem trong lỗ có giấu thứ gì hay khong. Kết quả, sắc mặt ả thay đổi tức thì, muốn rút ngón tay ra thì đã quá muộn.
Kha Lục Dao hét lên thảm thiết, người lùi sau liên tiếp hai bước! Máu tươi chảy ròng ròng từ chỗ ngón tay cụt, trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo của ả.
Bụng con động vật đã cắn mất ngón tay của Kha Lục Dao phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc, giống như một con thú đang nhai ngón tay của ả, thật là kinh dị vô cùng!
Bách Lí Phượng hét một tiếng "Mau nằm xuống!" gã xô ngã Khổng Tử Viết, che chở cô dưới thân.
Ngay sau đó, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá kia cùng phun ra ngọn lửa màu xanh lam từ cổ họng chúng!
Có vài kẻ không tránh kịp, liền bị ngọn lửa xanh lam kia bắn lên người, nhưng không hề có dấu hiệu bị thiêu đốt.
Đợi mấy con động vật kia không phun lửa nữa, đám người Bách Lí Phượng mới bò dậy.
Hồ Li phủi bụi trên người mình, chỉ một gã thị vệ của Kha Lục Dao: "Sao ngọn lửa xanh lam kia không đốt...a..." Hồ Li rùng cả mình!
Chỉ thấy tất cả những kẻ bị ngọn lửa xanh lam kia bắn trúng đều co rút lại trong nháy mắt, cuối cùng biến thành những bộ xương tàn màu xanh lam!
Đám người sợ hãi lùi sau hai bước để tránh tiếp xúc với những bộ xương ấy. Đợi bình tĩnh trở lại thì đoàn người mới tiếp tục nghiên cứu cách mở "Long huyệt bảo tàng".
Xem ra trong phiến cửa đá này chắc chắn có rất nhiều cơ quan ám khí có thể dồn người ta vào chỗ chết. Nếu bọn họ chỉ cậy sức mà nạy tấm cửa ra thì chắc chắn sẽ chết hết, đến hài cốt cũng chẳng còn!
Còn về cách mở tấm cửa đá, bây giờ đã rất rõ ràng, chính là nhét "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" vào trong họng một con động vật nào đó. Nhưng cụ thể phải nhét con nào thì chưa biết được. Nếu không cẩn thận nhét sai thì chẳng những không lấy lại "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" được, mà còn kích khởi cơ quan ám khí. Cho dù trùng hợp nhét đúng rồi thì chưa chắc đã lấy "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" về được. Nếu không lấy lại "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" được thì chắc chắn sẽ không tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, vậy thì tất cả hoài bão nguyện vọng đều chỉ là viển vông.
Trong lúc ai cũng đang cân nhắc thì Hồ Li mở miệng nói: "Con tôm bị cá bé ăn, cá bé bị cá lớn ăn, cá lớn lại bị chim biển ăn. Cứ thế suy ra loài còn lại cuối cùng chẳng phải con rồng bay lượn trên trời kia sao?"
Bách Lí Phượng nói: "Nếu đã gọi là 'Long huyệt bảo tàng' thì chọn rồng hẳn là không thành vấn đề."
Diên Bắc Tu cân nhắc lợi hại rồi quyết đánh cược một phen, hắn nhét "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" vào trong họng con rồng! Gã sắp nhét viên châu vào thì nghe thấy Vệ Đông Li nói: "Nếu để bản vương chọn, bản vương sẽ chọn hổ."
Khổng Tử Viết thấy tim như ngừng đập, cô quay đầu nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li không nhìn Khổng Tử Viết, mà nói với Diên Bắc Tu: "Trên trời rồng là tôn quý nhất, dưới đất hổ mới vương. Long hổ đấu nhau, ai mới là kẻ thắng cuộc? Tự cổ đều nói 'chết đồng huyệt'. 'Long huyệt bảo tàng' này có ý nghĩa rồng đã chết. Nên hổ ở dưới đất mới chính là kẻ thắng cuộc thực sự.
Nếu bản vương đoán không nhầm thì ngôi 'Long huyệt bảo tàng' này chắc chắn là do nhất đại gian thần dựa theo lệnh của Thiên tử cho chư hầu xây dựng lên! Cách mở chính là phải đặt viên 'Giang Thiên Nhất Sắc Châu' vào trong miệng hổ!"
Vệ Đông Li nói năng hùng hồn đến nỗi khiến tất cả mọi người đều có một cảm giác "hóa ra là thế".
Lòng tò mò của Khổng Tử Viết trỗi dậy, cô mở miệng hỏi: "Nhất đại gian thần trong miệng ngươi là ai?"
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, tặng cô bốn chữ, "Đoán ra mà thôi."
Khổng Tử Viết trợn mắt, cùng cười ngất với mọi người.
Vệ Đông Li cũng nhếch khóe miệng cười cười.
Hồ Li nheo mắt lại như đang tính toán gì đó.
Diên Bắc Tu ngần ngừ, hắn quan sát kĩ tấm cửa đá.
Bách Lí Phượng hỏi Khổng Tử Viết bằng ánh mắt, có phải bây giờ nên ra tay cướp đi "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" trong tay Diên Bắc Tu hay không?
Khổng Tử Viết lắc đầu ý bảo gã đừng lo.
Trong bầu không khí kì quái, chỉ còn có tiếng kêu khóc của Kha Lục Dao vang lên.
Khổng Tử Viết cứ cảm thấy bất an mơ hồ, cô thấy hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Một cơn gió thổi cuộn lớp bụi đất tới, Diên Bắc Tu tỏ vẻ sắp nhét "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" vào trong miệng hổ thì hắn tự dưng ra tay cướp mất "Tinh Hạch Tử" Vệ Đông Li cài trên tóc!
Đúng lúc này, Vệ Đông Li cũng ra tay cướp mất "Giang Thiên Nhất Sắc Châu" trong tay Diên Bắc Tu!
Bách Lí Phượng chờ cơ hội, mắt cứ dính chặt lấy hai người kia.
Kha Lục Dao thấy thời cơ như thế, ả lập tức ra hiệu cho đám thị vệ phóng tên bắn đám người Khổng Tử Viết!
Chỗ Khổng Tử Viết đang đứng rất trống trải, cơ bản không có nơi để né tránh. Thấy tên đang bắn tới chính diện, Hồ Li bất chấp tất cả mà xông lên xô ngã Khổng Tử Viết!
Bách Lí Phượng rút trường kiếm ra, nhảy vọt lên, chắn trước mặt Hồ Li và Khổng Tử Viết, gã thét: "Hồ Li, mang Tử Viết đi!"
Hồ Li đáp một tiếng, nghiến răng, nắm chặt lấy tay Khổng Tử Viết, kéo cô chạy như điên ra sau thân cây.
Khổng Tử Viết mím môi, nhìn mũi tên đã xuyên qua xương bả vai của Hồ Li, cô run run hỏi: "Hồ Li, đau không?"
Hồ Li mặt mày trắng bệch cười cười, đùa nói: "Chút đau này đối với tiểu gia mà nói chỉ như muỗi đốt thôi."
Khổng Tử Viết nén nước mắt, rút con dao găm ra chặt đứt mũi tên trên bả vai Hồ Li, sau đó nắm mũi tên gãy khoảng mười centimet đó trong tay, cô gọi Tiểu Ban Điểm tới, nói: "Thay ta trông chừng gã." Rồi xoay người xông về phía Kha Lục Dao!
Bách Lí Phượng giải quyết bốn, năm tên thị vệ cầm cung xong, liền trông thấy Khổng Tử Viết cực kì nhanh nhẹn, dũng mãnh nhào tới chỗ Kha Lục Dao, sau đó vung mũi tên gãy trong tay lên cắm vào xương bả vai của ả!
Kha Lục Dao sợ quá, quên mất cả phản kháng, chỉ bị động ôm vết thương lùi ra sau!
Đám thị vệ còn lại của Kha Lục Dao xông lên, bảo vệ Kha Lục Dao ở giữa.
Khổng Tử Viết cười gằn một tiếng, cô đứng sau Bách Lí Phượng, lưng tựa lưng với gã để bảo vệ đằng sau cho gã. Trong chớp mắt liền hình thành một tam giác với hai người Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu.
Ngay sau đó, cô chỉ thấy hoa mắt như có thứ gì đó đang bay tới! Theo bản năng cô đưa tay ra bắt lấy hai cả thứ đó.
Giây tiếp theo, hình như thế giới đã ngừng lại.
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn "Tinh Hạch Tử" và "Giang Thiên Nhất Sắc Châu", sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu đã ngưng tranh đoạt, cuối cùng nheo mắt ngửa đầu nhìn bầu trời, cô chắn chắn mình không bị sét đánh rồi mới nặng nề thở phù một hơi, nhếch mép...nở một nụ cười.
Đúng lúc này, có kẻ vỗ tay đi ra từ sau gốc cây.
Kẻ đó là một gã đàn ông gầy gò vận trang phục xanh thẫm. Mặt hắn trắng bệch, đôi mắt sáng ngời. Kẻ này chính là Thái tử Vệ Tử của Duệ Quốc.
Hắn vừa xuất hiện thì xung quanh "Long huyệt bảo tàng" cũng xuất hiện một loạt người mặc trang phục thị vệ Duệ Quốc. Bọn chúng tay cầm cung tên chĩa thẳng vào đám người Khổng Tử Viết, chỉ đợi Thái tử ra lệnh một tiếng là sẽ bắn đám người Khổng Tử Viết thành con nhím.
Tên Thái tử cười nhạt nói: "Các vị, sao không đánh nữa đi? Màn kịch này không diễn nhanh như thế chứ? Làm ta thấy hơi thất vọng đấy." hắn quay qua nhìn Vệ Đông Li, "Vương thúc, nơi này đã bị ta khống chế, xin người hãy bảo vị cô nương này mau mau triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, giúp phụ hoàng nhất thống thiên hạ đi!"
Vệ Đông Li nhướn mày nói: "Ồ, đây chính là mục đích của Thái tử ư?"
Thái tử cúi đầu cười, nói: "Vương thúc, chúng ta không nói lằng nhằng nữa. Phụ hoàng sai ta giám sát Vương thúc, tất nhiên là không tín nhiệm Vương thúc. Nếu Vương thúc có thể trợ giúp ta đoạt thiên hạ, ta chắc chắc sẽ tôn Vương thúc làm 'thúc phụ', cùng chung hưởng giang sơn gấm góc này!"
Vệ Đông Li cười khẩy, nói: "Nếu không hôm nay bọn ta sẽ vùi thây ở đây đúng không?"
Thái tử mỉm cười gật đầu, ra hiệu bảo Vệ Đông Li sai Khổng Tử Viết bắt đầu. Ai ngờ, Vệ Đông Li lại nói: "Bản vương sợ là không thể giúp được ngươi rồi."
Thái tử lạnh lùng hỏi: "Sao, Vương thúc muốn độc chiếm giang sơn này ư?"
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, hắn cười nói: "Hiện giờ hai món thần khí đều đang ở trong tay Tiểu cải thìa nhà ta, đương nhiên là nàng muốn yêu cầu Ân Tà Ma Quân cái gì thì Ân Tà Ma Quân sẽ cho nàng thứ đó. Còn bản vương không thể nói gì được."
Khổng Tử Viết kinh ngạc trợn mắt nhìn Vệ Đông Li, cô không hiểu sao hắn lại nói như thế. Đương nhiên, điều khiến cô không tài nào hiểu được là, hắn dựa vào cái gì mà nói cô là Tiểu cải thìa nhà hắn? Lão nương từ trước đến giờ chỉ là của nhà mình thôi!
Thái tử thấy dường như giữa Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết có khoảng cách, không thân mật như lời Duệ Đế nói, thế là hắn mỉm cười nói với Khổng Tử Viết, "Khổng cô nương, nếu nàng chịu giúp bản cung, đợi bản cung đạt được tâm nguyện, nàng sẽ là phượng hậu của bản cung! Đời này bản cung sẽ cho nàng tất cả sủng ái cùng với vinh hoa phú quý vô tận!"
Khổng Tử Viết run vai cười nói: "Thái tử, ngươi biết đùa thật đấy. Nếu ta có thể triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì sao không tự dựng lên một vương quốc, sau đó nhận ngươi làm nam sủng của ta? Đến lúc ấy, ta cũng sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cho ngươi ôm vàng đi ngủ, được không nào?"
Thái tử mặt mày tái mét, tay chỉ Khổng Tử Viết, tức giận quát: "Ngươi! Đồ không biết xấu hổ!"
Khổng Tử Viết tặc lưỡi: "Ôi, sao ngươi lại biến thành tắc kè bông thế này?"
Thái tử ngẫm nghĩ một lát rồi sực nhận ra: "Hóa ra là ngươi! Lúc ấy ở yến hội, bản cung đã nghi ngờ Bách Lí Phượng do một nữ tử dịch dung mà ra. Chẳng ngờ kẻ đó chính là ngươi!"
Khổng Tử Viết thật thà nói: "Ừ, ta chính là Bách Lí Phượng giả đã làm ngươi phải thay đổi sắc mặt rất nhiều lần chỉ trong một tối đây. Sao, ấn tượng mạnh chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi nên cảm ơn ta mới phải. Nếu không có ta, thì cái mặt ngươi ngoài màu trắng bệch ra thì còn màu gì nữa?"
YOU ARE READING
Bỉ Ngạn Hữu Yêu - Tiểu Ngư Đại Tâm
General FictionTrích dẫn: Ngón tay hắn mơn trớn bờ môi cô, thì thào nói: "Người đời đều có luân hồi, thế nào rồi cũng sẽ nhìn thấy hoa bỉ ngạn. Hoa này là điểm kết thúc, cũng là điểm khởi đầu. Nếu có một ngày, nàng và ta xa cách, ta nguyện hóa thành một đóa ho...