Chương 18: Tôi là Lưu Kiệt

1.2K 41 29
                                    

Buổi sáng khi thức dậy, Chấn Võ mỉm cười nhìn người đang gối lên tay của mình ngủ say. Từ ngày ngủ cùng nhau em ấy bắt đầu có thói quen ngủ trên tay anh, lúc đầu vì chưa quen nên có chút mỏi nhưng về sau khi quen dần thì đây lại biến thành thói quen khó bỏ. Anh nhẹ nhàng dùng tay còn lại nhấc đầu Chấn Văn lên rồi kéo tay ra khỏi phần cổ của em ấy, sau đó kéo chiếc gối kê sát vào đầu để em ấy không phải thức giấc. Nhưng có vẻ ý định không làm ai kia thức giấc của anh không thành công.

"Ngủ thêm một lát nữa đi." Chấn Văn với giọng ngáy ngủ quay sang ôm anh. Chấn Võ thấy vậy cũng không định rời giường nữa mà cũng quay sang ôm lấy Chấn Văn tiếp tục nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc ấm áp bình dị này.

Sau một lúc Chấn Võ nhìn đồng hồ thì đến đã 7h thì rời giường dể chuẩn bị bữa sáng cho cả 2, do hôm nay ai kia lại làm trò ngủ nướng không buông anh ra nên việc làm thức ăn sáng bị muộn một chút.
Lau tay lên chiếc khăn trắng trên bếp nhìn đã tới lúc gọi em ấy dậy thì nhìn thấy Chấn Văn đã quần áo chỉnh tề đi ra mà trên tay còn cầm luôn balo của 2 người đi ra. Điều này không thường thấy ở em.

"Anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì? mau thay đồ nếu không lại trễ mất." Chấn Văn điệu bộ khẩn trương như chính cậu là người thi đấu hôm nay vậy, nhưng có lẽ cậu đã quên người nằm ngủ nướng mè nheo không muốn thức dậy lúc sáng là ai rồi.

"Yên tâm, không muộn đâu em đừng lo." Chấn Võ đón lấy balo trên tay em ấy rồi để xuống sàn nhà, đẩy em vào bàn ăn vỗ vỗ lên vai trấn an.

Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của đội bóng nên 8h tất cả phải có mặt để khởi động chuẩn bị trận đấu, Chấn Võ thấy em ấy thưởng thức phần ăn sáng thì anh nhanh chóng đi quần áo.

Thang máy mở cửa Chấn Võ cẩn thận đi trước kiểm tra xung quanh thật kỹ, có vẻ như không có chuyện bất ổn. Anh thở phào nhẹ nhỏm cùng em bước ra khỏi chung cư, anh vừa đi vừa quan sát xung quanh nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên để em ấy không lo lắng. Chấn Văn là người rất nhảy cảm, cho dù là những chi tiết nhỏ cũng có thể khiến em ấy nhận ra chuyện kỳ lạ đang xảy ra bởi vậy nên anh không muốn em ấy lo lắng.

Từ đằng xa Chấn Võ phát hiện được 1 cặp nam nữ đang đùa giỡn nhìn không khác với những cặp đôi khác, nhưng nhìn sơ qua thì anh cũng biết  đây là vệ sỹ của bác Dương đưa tới. Tuy không tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn làm anh cảm thấy an tâm, cho dù là ai thì chỉ cần có thể được chọn làm vệ sĩ của nhà họ Trương thì điều là người rất xuất sắc.

Cả 2 cùng đến trạm chờ xe bus, lúc này Chấn Văn đang xem lại các đánh giá về đội bạn mà hôm qua đã bàn cùng với mọi người thật kĩ mà trên tay là phần bánh mì đang ăn dỡ. Chấn Võ khá thoải mái cho trận đấu hôm nay chẳng bù lại với người bên cạnh, anh nhìn qua cặp tình nhân lúc nãy đã ngồi cách cả hai 1 hàng ghế, chàng trai thấy anh nhìn qua thì thì gật nhẹ đầu như có như không chào anh rồi ngay lập tức quay sang trò chuyện với người bạn bên cạnh trở lại vai trò đóng giả của mình.

Xe bus trường tới tất cả học sinh mặc đồng phục trường Chí Hoành lần lượt lên xe, một bạn học vô tình va vào Chấn Võ làm một ít giấy tờ trên tay cậu bạn này rơi xuống đất. Cậu bạn này có lẽ là một con mọt sách nghiêm túc với cặp mắt mang kính cận dày- quần áo chỉnh chu theo đúng quy định trên tay ôm rất nhiều sách lúc này cứ cuối mặt xin lỗi liên tục.

Việt Giới History 2  ngoại truyện. Hãy Ngưng Làm Anh Em ( Chấn Võ- Chấn Văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ