Ba ngày sau
Tô Ngữ Nhu đứng ở Tiểu Lâu, kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Hắn thật sự biến Thanh Trúc thành Tử Trúc.
Nàng cố ý gây khó khăn chohắn hắn lại không chút do dự hoàn thành cái yêu cầu này.
Nàng nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng dù làm thế nào cũng không đè nén được sự cảm động.
Hoang phí như vậy, tất cả đều là. . . . . . Vì nàng.
"Thích không?" Lý Duy Hiếu lặng lẽ đi tới phía sau nàng, để mặc cho gió đem mùi thơm trên người nàng phả vào mũi hắn, khí tức của nàng làm hắn không uống mà say.
"Ngũ hoàng tử có tiền, làm chuyện như vậy chắc là dễ như trở bàn tay!" Nàng biết rõ tâm ý của hắn, lại cố ý nói như thể không đáng giá một đồng.
Hắn khẽ cười khổ."Chỉ cần ngươi thích, bất kể chuyện gì ta cũng sẽ đem hết toàn lực đi làm."
"Không ngờ rằng một cô gái thanh lâu như ta còn có giá trị như vậy, có thể để cho Ngũ hoàng tử vì ta mà hoang phí vô kể." Trong giọng nói của nàng nồng nặc sự tự giễu.
Lý Duy Hiếu ôm nàng vào ngực, bất đắc dĩ nói: "Không! Không nên hạ thấp mình như vậy. Phù Vân, nàng là đặc biệt, đối với ta mà nói, nàng là ngàn vàng khó mua!"
"Ngàn vàng khó mua, vạn lạng vàng không phải là có thể mua sao? Cho dù như thế nào, ta cũng có thể dùng tiền mua được, có phải hay không?" Tô Ngữ Nhu bị lời của hắn làm thương tâm.
Hắn siết chặt cánh tay, đem gương mặt tuấn tú chôn sâu trong gáy nàng, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, ta không có ý này."
"Có phải hay không cũng được, dù sao ta xuất từ thanh lâu là chuyện thực."
"Phù Vân!" Hắn không có cách nào phản bác lời của nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.
Tô Ngữ Nhu dùng giọng khinh thường nói lên yêu cầu lần nữa."Ngươi không phải nói có thể thay ta làm bất cứ chuyện gì sao? Được! Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành ba điều kiện, ta liền ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi không còn quan tâm ta mới thôi."
Lý Duy Hiếu nghe vậy liền cười thật tươi."Có điều kiện gì nàng cứ việc nói ra, đừng nói ba, cho dù là ba mươi ta cũng có thể đáp ứng."
"Đừng tự mãn sớm như vậy Ngươi nghe cho rõ, nếu ngươi không hoàn thành bất kỳ một điều kiện nào trong đó, thì phải cam tâm tình nguyện để cho ta rời đi, hơn nữa không được đòi hỏi gì." Nàng nói như chém đinh chặt sắt, giống như kết luận rằng khi Lý Duy Hiếu không hoàn thành điều kiện, nàng rời đi là tất nhiên.
"Đồng ý!" Cho dù không chừa thủ đoạn nào hắn cũng sẽ hoàn thành điều kiện của Phù Vân , không để cho nàng rời khỏi hắn.
"Vậy ngươi phải nghe cẩn thận , điều kiện thứ nhất của ta chính là —— giải trừ hôn ước của ngươi cùng Tô gia ." Nàng đè nén chua xót trong lòng, chậm rãi nói ra nguyện vọng nhiều năm qua.
Sau khi nàng được cứu tỉnh bằng nhân sâm ngàn năm, vô tình từ trong miệng nha hoàn biết được Lý Duy Hiếu đã ở chuẩn bị hôn lễ, định cuối năm trước cưới tiểu thư Tô gia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu kiều đùa lang quân
RomanceNgũ hoàng tử phong lưu thành tính cũng thua trên tay nữ nhân! Vì muốn giữ ca kỹ hắn động tâm ở bên người, hắn làm mọi chuyện tổn thương vị hôn thê. . . . . . Đầu tiên là vô cớ từ hôn, để cho năm năm chờ đợi của nàng hóa thành bọt nước Tiếp theo tuyê...