Chương 7. Ước nguyện bình an

8.1K 531 9
                                    


Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày đưa Thảo xuống trạm xe bus trước cổng khu biệt thư, cuộc sống của Giang vẫn như trước đây, vẫn quay theo một quỹ đạo vô cùng bình thường. Nó vẫn tới trường cùng Diễm My, học những tiết học nhàm chán trên lớp, và cắm mặt vào từng tủ sách đầy ăm ắp ở thư viện.

Và tuyệt nhiên không hề có thêm bất kỳ ‘điều gì khác lạ’ xen ngang cuộc sống vô vị của Giang. Câu chuyện về viên thuốc tình yêu nào đó, cùng những nụ hôn cháy bỏng và cái ôm cuối nhẹ nhàng… dường như đều tan biến vào hư vô, khi người tự mình nuốt viên kẹo ấy lại không hề xuất hiện.

Có lẽ điều Giang dự đoán đã xảy ra: viên thuốc kia đã hoàn toàn mất tác dụng với Thảo. Hơn nửa tháng rồi, cô không tìm nó, cũng chẳng hề tình cờ bắt gặp nhau trên trường. Dường như ngày đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà lại vô cùng chân thực, đến nỗi Giang đang ảo tưởng rằng mình và Thảo đã có lúc ở bên nhau như thế.
Giấc mơ kia rồi cũng đã lụi tàn, đến lúc phải thức tỉnh rồi.

“Thực sự cô bé đó không có tìm con nữa hả?”

Bà Hoa nhìn quanh thư viện lác đác vài sinh viên đang tự học, rồi hạ giọng khẽ hỏi Giang

“Không hề bám lấy con nữa sao.”

Giang sắp xếp lại trật tự sách trên tủ, nó bâng quơ đáp lời:

“Vâng cô, không hề xuất hiện nữa.”

Bà Hoa nhíu mày, khẽ lẩm bẩm:

“Chắc lẽ viên thuốc của ba lại hết tác dụng thật sao. Chuyện này kỳ lạ nhỉ? Thuốc của ba chưa bao giờ tự mất tác dụng mà.”

“Chưa từng nhưng không có nghĩa là không có.”

Giang bật cười, ôm một vài quyển sách dày cộp trên tay

“Mọi chuyện vẫn như cũ, không phải đều tốt đẹp hay sao? Con mang mấy quyển sách này cho thầy Đặng, thầy ấy đăng ký mượn mà gấp quá nên chưa qua lấy được.”

Bà Hoa xua tay tỏ ý đã hiểu, sau đó lại ngã người ra chiếc ghế tựa. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa màu xanh của thư viện, Giang nghe loáng thoáng giọng của bà:

“Thật sự tốt đẹp sao? Ừ cũng đúng, đằng nào cũng chưa ai biết.”

Bước từng bước thong thả trên hành lang dẫn đến văn phòng giáo viên, Giang dường như cũng tự hỏi mình câu hỏi của cô giáo ban nãy. Thực sự mọi chuyện đang rất tốt hay sao? ---- Giang cũng chẳng biết nữa, vì sao lại có chút hụt hẫng như vậy?
Chưa ai biết chuyện về viên thuốc kia, Giang cũng chưa từng nói qua với Diễm My. Như thế này, căn bản giống như một chuyện hoang đường. Mà chuỗi những chuyện phi lý ấy, cũng thật nhanh sẽ chấm dứt.
Cứ coi như là một giấc mộng đi.
Giang lắc đầu, tự cười khổ. Nó ôm chồng sách dày cộp trên tay, nếu không tính từ nhỏ đã phụ mẹ việc nặng nhọc thì chắc sức khỏe của nó đã không phi thường tốt như bây giờ. Cắm đầu đi cho mau, để đến lúc đằng sau vang lên tiếng gọi háo hức đầy quen thuộc, Giang cả người như có điện giật, chồng sách trên tay rơi lộp cộp xuống nền đá hoa lạnh ngắt.

“ÔNG XÃ ƠI!!!”

Khóe mắt Giang rần rật, nó đứng bất động tại chỗ, mặc cho tiếng giày cao gót chạy huỳnh huỵch đang tiến lại gần mình.
Cái này… là sao?!!!

[BHTT] Viên Kẹo Trái TimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ