Khả năng hồi phục của Kuroko quá mức thần kì, chỉ sau ba ngày những vết thương lớn nhỏ đều lấy tốc độ kinh người mà hồi phục. Ngay cả bác sĩ cũng phải há hốc mồm kinh ngạc sau khi kiểm tra. Nếu người bình thường phải tịnh dưỡng ít nhất một tháng, nhưng với Kuroko chỉ cần ba ngày. Trạng thái và các chỉ số cơ thể đều rất bình thường, hẳn chẳng ai tin rằng vài ngày trước thiếu niên này bị thương gần như sắp chết. Đáng tiếc trí nhớ của cậu vẫn không khởi sắc.
Quản gia phụ trách đưa bác sĩ ra về, Akashi ngồi xuống đối diện Kuroko, hắn thực khó tin Kuroko sẽ bình phục nhanh như thế. Dù khá ngạc nhiên nhưng Akashi vẫn không thể hiện nhiều ra ngoài "Cậu định sẽ thế nào?"
"Tôi sẽ rời khỏi đây" Kuroko rất hài lòng trước tình huống hiện tại, sức khỏe khôi phục cậu sẽ đi tìm phần kí ức đã thất lạc của mình "Cảm ơn Akashi-kun trong thời gian qua đã chiếu cố tôi" Kuroko lễ phép cúi đầu 90 độ
"Cậu sẽ đi đâu?"
Kuroko chưa biết trả lời vấn đề này ra sao, rối rắm mãi cũng chả phải cách, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Kuroko thành thực trả lời "Tôi...không biết"
Cả hai rơi vào trầm mặc "Nếu chưa có nơi để đi vậy tạm thời cậu hãy tiếp tục ở lại đây" Không riêng Kuroko mà Akashi cũng giật mình trước lời đề nghị mình vừa đưa ra. Hắn điên rồi ư? Tại sao lại trở nên tốt bụng giúp đỡ một kẻ mới quen biết chưa đến ba ngày? Akashi chỉ biết rằng bản thân có chút không nỡ để Kuroko rời khỏi.
"Akashi-kun?"
"Tôi là người gây tai nạn cho cậu, xem như bồi thường. Trước khi cậu nhớ lại hãy cứ yên tâm ở đây" Đúng vậy, hắn cảm thấy có lỗi nên mới quyết định như thế, hoàn toàn không có ý gì khác.
"Akashi-kun đừng tự trách mãi thế, tôi đã nói không liên quan đến cậu? Đều do tôi bất cẩn" Kuroko không cho là đúng.
"Cứ quyết định như vậy, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đến trường làm thủ tục nhập học" Lời nói của Akashi trước giờ luôn nhất, hắn tuyệt đối không cho phép bất kì ai ngỗ nghịch với mình. Akashi đứng dậy ra ngoài, bỏ lại Kuroko ngơ ngác chưa tiếp thu hết mọi chuyện đang diễn ra.
Sáng hôm sau, theo đúng lời Akashi đã nói, hắn dẫn cậu đến trường trên danh nghĩa em họ. Sự kiện đế vương đại nhân dẫn theo một người cùng đi học đã gây xôn xao khắp trường. Ở Rakuzan ai nấy đều biết Akashi là người kế thừa duy nhất của gia tộc Akashi, dòng họ quyền quý bậc nhất Nhật Bản. Hắn ưu tú từ ngoại hình đến xuất thân, do đó Akashi hiển nhiên trở thành đối tượng khiến toàn thể nữ sinh mê mẩn, nam sinh phải e ngại phục tùng trước khí thế đáng sợ từ hắn.
Chiếc xe cao cấp dừng trước cổng trường, rất nhiều nữ sinh vây quanh chờ đợi, không khí náo nhiệt ồn ào bởi tiếng reo mừng như sắp gặp thần tượng nổi tiếng. Akashi lãnh đạm bước xuống xe, tiếng hét vang lên với tần suất lớn hơn khi trông thấy Akashi. Khác xa thái độ bình thản của Akashi, Kuroko hơi ái ngại, cậu phân vân không biết có nên xuống xe ngay lúc này.
"Xuống đây" Akashi kiên nhẫn nhìn cậu.
"Nhưng mà..." Kuroko do dự, đến khi bàn tay bị người nắm lấy mới giật mình bước xuống.
![](https://img.wattpad.com/cover/149997228-288-k579789.jpg)
YOU ARE READING
[AllKuroko] Dạ Khúc
FanfictionAu: Boo Parings: AllKuro (đồng nhân KNB+Vampire Knight): Kuroko Tetsuya, Kise Ryota, Akashi Seijyurou, Midorima Shintaro, Aomine Daiki, Murasakibara Atsushi, Kaname Kuran, Zero Kiryu,... Thể loại: nhất thụ đa công, thi đấu thể thao, vampire, hunter...