T7

10.4K 169 4
                                    

Chương 7: Sonata ánh trăng!!


Hắn “tròn Mắt” nhìn nàng. Nàng thật xinh đẹp, thật mĩ miều, trong sáng a..Nét đẹp thuần khiết vô cùng.Nhưng sớm được “hưởng” kiểu giáo dưỡng trong hoàng cung, hắn hội không thể hiện ra một tia cảm xúc...

-Này, túm áo ta chưa thoả mãn???Thật bực nha, tên này cứ “túm” áo nàng từ nãy giờ.

-Ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm ta, đau dễ tha cho ngươi !!!

-Nhất quyết không buông??Nàng lạnh lùng.

-......

-Vậy thì ....bắt buộc!
Một lần nữa cái tiểu đình xinh đẹp biến thành bãi chiến trường khốc liệt cho hai kẻ không biết “thương hoa tiếc ngọc là gì kia”. KHắp nơi lả tả hoa sen rơi đầy trên mặt nước. Bọt nước trắng xoá bắn lên không trung như thác nhỏ. Oa...oa...quả là nội công thâm hậu nha, Hai người cứ đánh như múa a...

-Ngươi thực muốn chết? 

-Ngu chi mà chết a..Ta còn sống dài dài mà ..phá ngươi.


Hừ hừ, tức giận cực điểm rồi. Nàng thật không biết trời cao đất dày là già mà. KHông dạy dỗ nàng không được.
Hắn không nhanh không chậm điều khiển khí đan điền, thu lại tất thảy không khí xug quanh dũng mãnh phát chiêu. Nàng cũng không phải vừa nha, nhanh chóng bình tĩnh Xuất Phong Thần nhãn công ra nghênh cự.

-Phụt!!1 Một ngụm máu tươi phun ra làm nhuốn đỏ một thân bạch y trắng muốt.

-Phụt!!!từ miệng hắn một dòng huyết tinh đỏ trào ra.

-Ngươi biết sử dụng Long tượng Bát nhãn công??

-Không phải ngươi cũng sử dụng Phong Thần nhãn công đánh ta sao???

Không thèm đôi co với hắn, nội lực hắn đả thương nàng mạnh quá rồi. Chưa để hắn ngồi dậy, nàng đã nhanh chong thi triển khinh công bay đi...

-Nữ tử, chờ đó...Hắn nhếch môi ngạo nghễ rồi tiến về vương phủ.
hừ...tên hỗn đản, Hắn ra tay với nàng thật mạnh nha, nếu không phải nội công nàng thâm hậu thì nàng đã “ngủm” rồi còn đâu. Ha ha... dù biết hắn võ công không thể khinh thường nhưng cũng không ngờ Hắn lại đại tới cảnh giới cao nhất của Long Tượng bát nhãn công rồi nha...Hắn quả là không thể xem thường được. Nàng nhanh chóng phong bế kinh mạch ngồi yên dưỡng thương trên giường...Hừ, ngày mai lại phải nhập cung lấy “hàng”, Nàng không thể vác cái bộ dạng mình đầy nội thương đi được...Chết tiệt, ra tay thật mạnh a...
* * *

Cùng lúc đó ở Lãnh vương phủ:

-Nữ nhân chết tiệt ra tay thật mạnh.
Không ngờ Nữ nhân đó nội công cao cường như vậy. Bình thường cao thủ đến đau khi nhận phải Long chưởng của Hắn thì ngay lập tức phun máu mà chết. Không ngờ với nàng không những không như vậy mà hắn còn bị nàng“mớm” cho một chiêu Phong Thần nhãn công....Uy lực kinh người a...Khi nàng xuất chiêu hắn hoàn toàn cảm nhận được điều đó...HỪ, đời này không đánh thắng nữ tử kiêu ngạo đó, không bắt nàng cầu xin hắn...Hắn thề không phải là Lãnh vương gia nữa...<Oa oa ka nói trước bước không qua a...NT: Ngươi vừa nói cái chi???Tay rút ra Thánh Long Hoả kiếm....HB: a...a...Em NÓi anh đẹp trai í mà....HI hi>
* * *

Đêm đen qua đi, ngày mới lại đến....Nàng nhíu mày vươn tay che ánh nắng đang len vào cửa sổ, đậu xuống mái tóc dài. Đôi mày thanh tú nhắm lại..Hôm nay lại phải gặp cái tên gia hoả Vương gia chết bầm kia a...Tức chết đi được. Nghĩ đến hắn là ngay một trận tức tối lại xốc thẳng lên óc...
“Kiếp này không khiến ngươi tan tác te tua cả thể xác lẫn tinh thần thì ta thề ta không phải Tử Sắc Huyết Y”....

HOàng cung HOàng Long quốc....

-Chúng thần là sứ giả của Tây Lan HOa quốc tham kiến bệ hạ! Chúc bệ hạ Phúc như đông hải, chúc Hoàng long quốc mạnh mẽ hùng cường.....

-Thay mặt Hoàng Long quốc ta cảm tạ quốc vương quí quốc....”Hừ chúc cái gì chứ, các ngươi chỉ mong cho nước ta tàn lụi để xưng bá thiên hạ thì có..” Bụng thì nghĩ thế nhưng mặt hắn biểu tình khác 180 độ á.
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng của viên thái giám eo ** cất lên:

-Hoàng thái hậu đến....
Một lão bà mặt hiền lành phúc hậu chậm rãi tiến vào, trên người vận một bộ y phục màu Huyết dụ, trông thật quí phái, uy nghi. Theo sau đó là một người không biết rõ là Nam hay nữ, bất quá chỉ thấy một bộ y phục trắng tinh với cái mạng che mặt bàng lụa mỏng..Từ người này...a....toát ra một cỗ hàn khí kinh thiên không ai dám đến gần nha..Đoàn sứ giả không hẹn mà cùng nhau tách sang một bên cho hai người tiến bước...

-Thái hậu...
Tiết Anh quả thật là một đứa cháu ngoan a...Lễ phép nho nhã không như cái tên gia hoả kia mặt lúc nào cũng hừng hừng khí lạnh, lạnh lẽo đến cực điểm..Lặng lẽ ném cho hắn một cái liếc mắt cắt da cháy thịt, nàng lại quay lại đứng bên Thái hậu...

-Hôm nay có sứ thần Tây Lan hoa quốc tới đây, ai da thiết nghĩ mình nên ra một chút...

-Vâng, thái hậu...Một tên thái giám đỡ thái hậu lên cạnh hoàng thượng...Oa oa..sao giờ chỉ có nàng đứng đây một mình a...Ổn định xong chỗ ngồi cho mọi người HOàng thượng soái ca mới tiếp tục:

-Không biết quý quốc lần này đến đây có việc gì không??

-Tâu hoàng thượng, lần này chúng thần tới đây là để dâng lên quí quốc một số cống vật cảm tả việc quí quốc đây trước kia đã giúp đỡ nước thần vượt qua hạn hán..

-Giúp nhân dân an cư lạc nghiệp là trách nhiệm của quân vương, hà tất phải đa lễ???Tiết Anh nghi hoặc

-Ách..HOàng thượng có suy nghĩ thật xa, chúng thần không với kịp. Chẳng qua lần này sang đây cũng muốn tặng cho bệ hạ một món quà bất ngờ và cũng vì hôn nhân của công chúa Quỳnh Hoa nước thần.

-Công chúa Quỳnh HOa???KHông phải là vị công chúa xinh đẹp nhưng lại vô cùng đanh đá đó chứ???

Không nói nhiều, lập tức một đạo quân lính HOàng gia khiêng vào trong đại điện một cái gì đó rất nặng cùng với một vật nhỏ trông rất lạ nha..

-Bảm hoàng thương, đây là quà ra mắt của công chúa! Vừa nói lão ta vừa phất tay lấy cái tấm lụa đỏ phủ trên đó ra...

-Đây là cái gì???Mọi người tròn xoe mắt nhìn hai đồ vật thật lạ.

-muôn tâu! Đây là hai nhạc cụ chúng thần vô tình có được. Thanh âm của nó rất lạ, hơn nữa chỉ có Quỳnh Hoa công chúa Và Tam điện hạ mới tấu lên được...Tên sứ thần đang thao thao bất tuyệt thì bị nàng dội ngay một gáo nước lạnh:

-Piano và Violon. Ta nói đúng chứ???

-Vị này là??Tên sứ giả có vẻ đắc ý nhìn nàng

-Thượng khách hoàng cung!!!

-Ô..có lẽ người cũng biết đôi chút về hai thứ này. Bất quá lúc này chỉ có công chúa nước ta mới tấu được nó a...

Mỉm cười đầy nghạo nghễ... “Chỉ có Công chúa mới tấu được??” Hắc hắc nực cười, Ta đây là quán quân Piano quốc tế và Nữ hoàng Violon thế giới nga..Cứ đùa, Ta không biết đánh đàn á...Hắc hắc lão cứ chờ đi < HB: oa tỷ tự sướng kìa..> KHông làm cho nước lão thua nhục nhã thì còn gì là ta nữa...

-Bất quá để ta mời công chúa đàn thử một khúc góp vui???

-Phải đó...phải đó..Mọi người bắt đầu xì xào. Ai cũng muốn biết nàng công chúa nổi tiếng xinh đẹp và tài năng nhưng vô cùng đanh đá và ích kỉ kia...Chỉ có hắn lạnh lùng không thèm tỏ thái độ và nàng lặng lẽ chờ kịch hay...Ha ha..Lúc lão vừa bỏ tấm lụa ra thì nàng đã biết hai vật dụng này là của ai...Chính là chiếc đàn violon của dòng họ và đàn Piano độc nhất vô nhị trên thế giới nha. NÓ là giải thưởng của HOàng gia Anh dành cho nàng khi vô địch giải Piano toàn thế giới nha. Đảm bảo không có chiếc thứ hai...TRên mặt NÓ còn khắc dòng chữ dát vàng “ VŨ Văn Như Kì_Princess Piano” Do chính cha nàng khắc lên a...Làm sao mà nàng không nhận ra chứ???
Trong lòng nàng đang nguyền rủa Quỉ Câu hồn Trăm nghìn lần, Mắng hắn te tua không thương tiếc a... “ Cái Tên QCH chết tiệt, vật dụng của ta dám cấp không đủ, dám để cho người khác chạm vào...Ngươi chết đi! Để ta gặp được ngươi sẽ biến thành thước ăn cho Đan ngọc vô Huyết hoa của ta...Hừ”

* * *
- Mĩ Mĩ em nghe ta nói....quỷ câu hồn mắt long lanh chớp chớp.

-Vâng...

-Ta...Hă...ăt...ắt xiiiiiiiiiiiiiii!!
-Có gì anh cứ từ từ nói....Cúi đầu e lệ

-Ta muốn nói....Hă ă ăt Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
-Rốt cuộc anh muốn nói gì???

-Ta...Hă....ă..ăt xìiiiiiiiiiiiii!!!

-Quỷ câu hồn. Anh dám bỡn cợt ta????

-KHông em hiểu lầm rồi

-Anh liên tục làm dơ y phục của ta, lạ còn bất lịch sự nữa...Ta ghét anh..hu hu hu

-Đừng đi mà...TA....Ăttttttttttttttt .........Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Quái đứa nào nguyền rủa ta để cái lúc ta “ Cầu hôn” Nàng lại như thế chứ....-Mĩ Mĩ chờ anh!!!

-Không, hu hu...

<Hb:NK à tỷ có ác quá không??? NH:Cái gì hả??? Á không không....hì hì tỷ đúng a không quá đáng tý nào..NK: Ngoan>
• * *
Đang suy nghĩ thì hai đạo thân ảnh đã tiến vào..Oa oa đúng là “hàng” tốt nha. Nàng đánh giá từ đầu đến chân bọn họ như thương lái xem mặt hàng thứ thiệt vậy...

-Thần Sở Vũ Phong Kính chào bệ hạ.

-Tiểu Nữ Sở Quỳnh HOa kính chào bệ hạ! Chúc @#$%^&*....Nàng ta nói mà mắt cứ dán vào người Nhất Thiên. Hắn HỜ hững quay đi. Công chúa???hắn không thèm a..
Sở Vũ Phong ngầm đánh giá xung quanh. Đây là nơi mà Thất đại hộ pháp của hắn vong mạng a...Trên đời này không ai ngờ được Tam điện hạ Tây Lan hoa quốc hắn cũng chính là đệ nhất sát thủ, giáo chủ Thiên Long giáo..Đại ma đầu người ta nhắc đến đều kinh sợ a...

-Ta Nghe nói Chỉ có Tam điện hạ cùng với Công chúa đây là sử dụng được hai nhạc cụ này??

-Hoàng thượng quá lời, chỉ là chút tài mọn mà thôi.Nếu không chê, ta xin cùng muội muội chơi một khúc...

-Cứ tự nhiên a...

Hắn ta nhấc cái đàn Violon lên, cầm lấy Vĩ Cầm lặng lẽ kéo một bản...Mọi người lặng lẽ nghe tiếng đàn...Đúng là âm thanh thật lạ nha...Hắn hờ hững nhìn mọi người, trong lòng không dấu khỏi một tia kiêu ngạo. Hắn và muội muội tìm được cuốn sách dạy chơi nhạc cụ này khi vô tình có được chúng. Luyện tập thử 2 tháng mới được thế này a...Hoàng long quốc...Ha ha sao mà có người biết chứ...

Tiếng nhạc dứt hẳn, bọn quan lại mới bàng hoàng...

-Hảo hảo..rất hay nha...

-Tam điện hạ quả là tài giỏi..
@#$%^&*.....@#$%^&*.....@#$%^&*
Mọi người chưa dứt thì một thanh âm nhanh chóng vang lên. Công chúa Quỳnh HOa ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn...Mọi người ngây ngốc nhìn theo tiểu công chúa...Oa đúng là hảo hảo tuyệt vời nha. 
-Công chúa đúng là tài nữ....
@#$%^&*..Lại một mớ lời khen tặng thốt ra...Công chúa Quỳnh HOa chạy lại chỗ Nhất Thiên:

-Huynh thấy Hoa nhi đàn thế nào??/<HOa nhi???Oẹ>

-Cũng tạm. Âm thanh lạ.

-Chỉ thế thôi???Quỳnh HOa thất vọng

-...Hắn chán nản quay đi....Thực sự hắn cảm thấy không hay ho gì a..

_Tầm thường!!!! Nàng nhàn nhã phun ra mấy chữ...

-Hả????Mọi người ngạc nhiên hơn nữa

-Ta nói tầm thường, bộ không nghe rõ sao???Nàng cố tình Nhấn mạnh hai chữ “Tầm thường” như trêu tức cô ta

-Căn cứ gì mà nói ta tầm thường????Quỳnh Hoa bắt đầu chanh chua

-Ta thấy thế

-Ngươi không biết sử dụng chúng thì thôi đi. Còn bày đặt chê ta. Có giỏi thì ngươi thử chơi đi!!!
Hừ. Thách thức nàng???Hôm nay cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Trình độ hai ngươi khi thi đấu chưa ăn nổi 2 điểm đâu cưng...Hắc hắc....Nàng cười nửa miệng.Tiến đến giữa điện nhẹ nhàng ngồi xuống bên chiếc Piano quen thuộc. Từng ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn, từng dòng suối nhỏ khi mãnh liệt khi dịu dàng lan toả khắp không gian, len lỏi vào lòng người...Tiếng đàn lúc thánh thót ngân vang, lúc lại nhẹ nhàng lắng đọng ...khi sôi nổi như thác đổ khi thoang thoảng như gió bay....Thật là tuyệt tác...Nàng say mê vỗ nhẹ phím đàn, Cất giọng hát từ lúc nào không biết...

Love in your eyes
Sitting sillent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with hear
Helping me open my mind.
I can fly
I’m pround that I can fly
To give the best of mine
Till the and of the time
Believe me I can fly
I’m pround that I can Fly
............
See me fly
I’m pround to fly up high
Thow you the best of mine
Till the and of the time
Believi me I can fly
I’m singging in the sky
Thow you the best of mine
The heaven in sky
Nothing can stop me
Spread my wing so wide..

[ Xuyên không ] Tên vương gia đáng ghét ! Ta đá chết ngươi!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ