. will you .

733 101 7
                                    

Thái Hy cắn cắn chiếc bút bi, cô đã giúp tôi rất nhiều. Đội quân của cô là một đóng góp lớn. Lúc tôi cảm ơn cô chỉ lẳng lặng cười nhẹ và xua tay nói là đây là chuyện nên làm. Tôi quen cô gần như từ lúc mới sinh, thanh mai trúc mã có thể gọi là vậy. Chuyện cô giúp tôi hôm nay, tôi sẽ nhớ cả đời.

Tôi thấy Doãn Kì ngồi một mình bên chiếc dương cầm trắng, em đặt tay lên một phím đàn nhưng không một âm thanh thoát ra. Và tôi thấy giọt lệ em rơi xuống, lặng lẽ. Tiếng nó rơi lên phím đàn quả rất nhẹ nhưng đối tôi thật ồn. Tôi đến gần em.

Em sợ lắm, thiếu gia. Sợ đến cả cơ hội cuối cùng để cảm nhận hạnh phúc cũng bị ông trời tước đoạt.

Em sợ sau cùng em ở lại một mình.

Em sợ mình sẽ mất cậu, thiếu gia.

Em nhìn tôi, hàng nước mắt ấy vẫn lăn dài. Tôi chạm kên gò má em đỏ ửng, vội lau đi hàng nước mắt nóng hổi. Em cụp mắt, thút thít chẳng lên lời.

Em sẽ ổn thôi, Kì. Nhìn tôi này.

Lúc này em chậm rãi ngẩng mặt để đôi mắt đỏ hoe nơi em chạm vào đáy mắt tôi rung động.

Tôi sẽ bảo vệ em, tất cả người sẽ sống. Tin tôi được chứ.

Doãn Kì cười nhẹ, nước mắt em vẫn rơi chạm vào đôi bàn tay tôi lạnh lẽo. Nhưng em cười thế này, tôi lại càng sợ. Sợ rằng bản thân tôi không thể bảo vệ nổi chứ đừng nói đến em. Ôm em trong tay còn không bảo vệ nổi tôi lấy gì ra để đảm bảo câu hứa kia tôi sẽ thực hiện cả đợi.

Tôi yêu em.

Em cũng yêu cậu.

Em cười nhẹ, cách em cúi người áp môi em vào môi tôi thoáng qua tôi thấy thật bất ngờ. Lần đầu em chủ động hôn , khóe miệng tôi vô thức cong lên. Nước mắt em ngừng chảy, nước mắt tôi lại bắt đầu rơi. Không một giọt nào rơi xuống nền đất, nhưng nhỏ những giọt nước mặn chát vào trong đáy lòng.

Thái Hy giương hai khẩu súng lên về phía đám bù nhìn Lil quản gia chuẩn bị. Và hai viên đạn hoàn hảo nằm yên vị trên đỉnh đầu của hai con bù nhìn cách xa nhau. Hiếu Tích đang bắn đám bia đạn ở bên cạnh, Thái Hanh thì bận rộn với cây kiếm trên tay nó. Đường kiếm của nó mới đẹp làm sao, nếu không bỏ học kiếm theo học đàn có lẽ nó sẽ là một kiếm sĩ tài giỏi.

Thạc Trấn, anh cũng dùng kiếm đúng không?

Thái Hy đang thay đạn liền quay lại nhìn tôi. Thấy tôi gật đầu cô cười nhẹ, cô sắn cao tay áo rồi hắng giọng.

Kim Nam Tuấn. Nam Tuấn. Tiểu Tuấn.

Cô tiếp tục gọi cho đến khi tên quản gia xuất hiện và bịt miệng cô lại. Gã nhăn đôi mày, mái tóc đen che đi phần lông mày mà tôi biết nó đang nhăn lại.

Tôi đây, em định nói gì?

Đấu một trận với Thạc Trấn đi.

Nói rồi cô nhìn về phía tôi.

Trấn, giới thiệu với anh đây là Kim Nam Tuấn, kiếm sĩ tài giỏi nhất của Bristol cũng là quản gia của tôi.

Gã nhìn tôi, đôi mắt đen sắc bén nơi gã chiếu vào ánh mắt tôi khiến cơ thể tôi khẽ run lên. Và Thái Hy đánh một cái vào gáy gã khiến gã giật mình.

|| Jinga || Your perfect whiteNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ