Chương 14:Quy tắc tàn khốc.

364 28 16
                                    

Trung tâm tòa thành Altabiel, bên dưới lâu đài.

Không gian u tối được thắp lên thứ ánh sáng yếu ớt của những viên đá đính trên tường, làm rõ hình dạng của khối không gian này: là một căn phòng hình tròn khá rộng, trần rất cao, ở giữa phòng bày một cái bàn tròn lớn, xung quanh kê 10 chiếc ghế bành. Dưới ánh nến mờ ảo, mười cái bóng trải dài lắc lư, có điểm quỷ dị.

"Ta mới hay tin, nhị hoàng tử đang ở trong thành, tiếp theo nên làm cái gì đây?"

Một giọng nữ phát ra, có chút ngả ngớn ủy mị. Người này ngồi ở ghế thứ sáu, mặc một chiếc váy dài màu đỏ bó sát, dung nhan yêu mị, đảo mắt nhìn những người còn lại.

Ngồi ở ghế thứ chín, thân hình vạm vỡ, người đàn ông có một vết sẹo dài trên mặt, trên người cũng trải đầy vết sẹo dài ngắn, ánh mắt hung ác, vung nắm đấm lên bàn, giọng nói sang sảng: "Vậy sao chúng ta không trực tiếp giết chết hắn, xóa bớt phiền phức!"

Ngồi ở ghế số ba là một người đàn ông rất tri thức, mặc bộ vest xám, đeo kính gọng vàng, đôi mắt hẹp dài âm độc, cười khẩy: "Yegas, dùng điểm đầu óc, với thực lực của nhị hoàng tử thì 3 tên như ngươi cũng không đánh lại đâu, đừng làm chuyện hao tổn."

"Mày--"

"Câm miệng!"

Người ngồi ở ghế chủ vị từ lúc đầu im lặng tới giờ quát, khí thế bộc phát, hai người kia lập tức im thin thít.

Người đàn ông hài lòng, nói: "Ryu, tình hình chiến trường thế nào?"

Người ngồi ở ghế số hai ánh mắt lạnh băng, gương mặt không một chút cảm xúc, nói: "Hoàn mĩ, sau khi chiến trường này kết thúc có thể bắt đầu kế hoạch."

"Nè nè, như vậy em có thể chém đầu thỏa thích rồi đúng không?" âm thanh phát ra rất non nớt, hồn nhiên. Mà chủ nhân của nó là một thằng nhóc cỡ 15-16, trong rất đáng yêu, chân lắc lư, miệng cười tươi rói, ánh mắt mong chờ nhìn người ở ghế chủ vị, sau khi thấy người kia gật đầu liền 'yay' một tiến, liên tục hô 'chém đầu' 'chém đầu'

Mà ngồi ở ghế số bốn, năm là một cặp thanh niên sinh đôi, vẻ mặt lãnh huyết tàn nhẫn, tay khẽ rục rịch, cũng có vẻ mong chờ. Người bên ngoài nếu thấy hai người này sẽ nhận ra, họ là cặp sát thủ nổi tiếng, mà nổi tiếng bởi ác danh, bị cả giới sát thủ né tránh. Vì bọn trong lúc thi hành nhiệm vụ, trên đường tìm mục tiêu còn giết cả người vô tội, khởi điểm là sự nghi ngờ, lòng kiêu ngạo cũng rất cao.

Mà ghế số tám, là một bà lão lớn tuổi, gương mặt hòa ái, cười cười: "Vậy phải chúc thành chủ... À không, phải chúc quân vương và mọi người, đại công cáo thành."

Mà người ngồi ở ghế chủ vị, cũng chính là thành chủ của thành Altabiel, cười sang sảng, bộ dạng rất sung sướng.

"Chỉ cần kế hoạch này thành công, vương quốc này sẽ là của ta!"

Những người khác liền hành lễ cung kính: "Chúc quân vướng sớm đại công cáo thành!"

Người ngồi ở ghế thứ mười, cũng là người im lặng nhất, thần bí nhất, cả người khoác tấm áo choàng lớn, giọng nói trung tính không phân biệt nam nữ, nói: "Thành chủ, trong đám người đi chung với nhị hoàng tử, có một đứa trẻ có đôi mắt bạc, mặt có vết sẹo đỏ, không được giết nó, ta muốn đứa trẻ đó."

[D.Gray-Man] [Yullen Fanfic] Thệ Ước Vĩnh HằngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ