Âm Tế Thiên nhìn nụ cười giống như đóa băng sơn tuyết liên được điêu khắc bằng bạch ngọc kia, đẹp đến nỗi hắn không thể nào rời mắt khỏi. Tuy bị lăn qua lộn lại gây sức ép hết nửa ngày, nhưng có thể đổi lấy một nụ cười khiến người ta mê muội.
Con bà nó Xem ra cũng đáng giá!
Cho đến khi Bắc Minh chậm rãi thu hồi tiếu ý, Âm Tế Thiên mới khép đôi mắt mỏi mệt lại.
Bảo vật trên thế gian ngàn ngàn vạn vạn, nhưng không biết món nào có thể truyền thừa cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, bổn tọa liền lấy sính lễ là Yêu thú truyền thừa. Từ nay về sau, ngươi có thể hiệu lệnh tất cả yêu thú trong trời đất, mà chúng nó cũng sẽ xem ngươi như tôn, gặp ngươi thì bái, thuần phục vì ngươi. Cho dù đối địch với cả Thiên Đạo, chúng nó cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, sính lễ như vậy, ngươi đã bằng lòng chưa?
Là ai?
Là ai đang nói chuyện?
Âm Tế Thiên vụt tỉnh giấc, liền nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào! Hắn đưa tay lên dụi dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm ngái ngủ, kế tiếp lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, rồi ngẩn người nhìn đỉnh giường. Âm thanh trong giấc mơ vừa rồi rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó. Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên sáng tỏ.
Nhớ ra rồi!
Hắn còn nhớ rất kỹ, lần đầu tiên hắn trò chuyện với Bắc Minh về hôn lễ của bọn họ, đã từng nghe thấy giọng nói này, nhưng về sau không xuất hiện nữa cho nên hắn dần quên đi mất! Sở dĩ giờ hắn có thể nhớ ra được cũng bởi khi ấy hắn rất sợ hãi, do đó lập tức khắc sâu vào đầu của mình. Tuy nhiên, vì cớ gì cách một khoảng thời gian dài như vậy hắn lại đột nhiên mơ thấy người ấy nói chuyện?
Mà Yêu thú truyền thừa người ấy nhắc tới là gì?
Âm Tế Thiên đột nhiên cười nhạo ra tiếng, sự tình ở trong mộng sao có thể coi là thật được. Nhưng nghĩ như thế thì hắn lại cảm thấy không đúng lắm. Trước kia, không phải cũng nằm mơ và được người ta chỉ dẫn cách tu luyện, cuối cùng cũng thành công hay sao? Còn nữa, vì sao người ấy không nói gì khác mà đi nhấn mạnh chuyện yêu thú? Chẳng lẽ hắn có thể khiến yêu thú nghe lời mình, có thể khiến chúng ngoan ngoãn lập khế ước đều liên quan tới truyền thừa kia?
Đúng lúc này, một tiếng nói non nớt cắt đứt suy nghĩ của hắn: Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Âm Tế Thiên lấy lại tinh thần liền nhìn thấy Bắc Dực Đồng đang cởi giày bò lên giường! Nhất thời hắn không khỏi nhớ tới chuyện hôm qua, thế là nháy mắt hai gò má nóng phừng phực. Âm Tế Thiên xoay người đưa lưng về phía Bắc Dực Đồng, sau đó gào thét trong lòng: Ta đã làm cái đó đó với nam nhân, hơn nữa còn là bên bị bạo cúc!!!! Bây giờ nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin, mình thế nhưng cam tâm tình nguyện để một người nam nhân khác đè. Nếu nửa năm trước có người nói với hắn hắn sẽ bị bạo cúc, hắn nhất định vung tay dùng mười đại khổ hình thời Mãn Thanh tra tấn người đó tới chết!
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Bắc Minh quá giảo hoạt!
Y thế nhưng lợi dụng bộ dáng Bắc Dực Đồng khiến hắn mất cảnh giác, do đó khi Bắc Dực Đồng giúp hắn tắm rửa thay quần áo, hắn chẳng suy nghĩ gì nhiều, lúc tắm cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng! Bất quá, nếu hắn không gật đầu đồng ý thì chắc chắn Bắc Minh sẽ không dám ép hắn!
BẠN ĐANG ĐỌC
Phật Môn Ác Thê
RomanceTên truyện: Phật Môn Ác Thê. Tác giả: Kim Nguyên Bảo. Thể loại: Xuyên việt, tu chân, huyền huyễn, thích văn, CHỦ THỤ, 1x1, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn ( 430 chương ). Tình trạng bản edit: Hoàn. Convert: Lâm Phong. Edit: Tổ edit Vườn Đào (Đào Đào +...