23. THANK YOU

943 162 7
                                    


Tiffany cảm thấy trái tim mình xao xuyến suốt cả chuyến đi đến bác sĩ của họ. Taeyeon dựa vào người nàng, Taeyeon nhìn nàng với cặp mắt cún con ấy, Taeyeon sụt sịt mũi như một đứa trẻ đang kìm nén lại nước mắt. Nàng tự trách mình vì đã tha thứ một cách quá dễ dàng, nhưng một phần khác lại bênh vực điều đó. Dù sao thì, Taeyeon cũng đã xin lỗi rồi mà. Sẽ chẳng có gì tốt khi nàng hận thù một người đã biết ăn năn hối lỗi. Và nàng đã dập cả cánh cửa vào chân Taeyeon đấy thôi.

Nàng vẫn không thể tin được mình đã làm điều đó. Chưa bao giờ nàng trả thù theo một cách mà nó thậm chí còn khiến nàng bất ngờ hơn cả Taeyeon. Suốt cuộc đời mình, Tiffany lúc nào cũng kìm nén lại, bỏ đi và cố gắng quên đi những mối quan hệ không dễ chịu mà nàng phải đối mặt. Giống như cách nàng thất bại khi trống lại những kẻ bắt nạt ở trường trung học. Và cách nàng chỉ đơn thuần giả vờ không nghe thấy cái tên mà những người học cùng trường gọi mình thay vì đứng lên đối đầu với họ. Nó đã luôn luôn là kiểu 'một tình huống không thể thay đổi' trong trạng thái tâm lý của nàng.

Thế nhưng lần này, nàng đã thật sự dập cánh cửa vào chân Taeyeon. Nàng đã gây ra một vết thương thật trên cơ thể của người gọi nàng bằng một cái tên không hay. Một sự trả thù. Nàng thật sự đã làm như thế. Nhưng kỳ lạ, nó lại xảy ra với một người mà nàng yêu mến và khát khao.

Sau khi lấy thuốc và thanh toán hoá đơn, Tiffany giúp Taeyeon ra khỏi phòng khám, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. May mắn rằng, vết thương không quá nghiêm trọng, dù còn biểu cảm đau đớn của Taeyeon và vết thâm tím sưng phồng lên ở chân cô. Bác sĩ đã dặn Taeyeon không được đặt trọng lượng quá lớn lên chân trong một thời gian và may rằng không có cái xương nào bị gãy hay rạn. Nàng sẽ cảm thấy vô cùng hối hận nếu chuyện đó có xảy ra.

Và như thế, nàng cảm thấy thật có lỗi với một Taeyeon đang đi khập khiễng bên cạnh mình. Dập cửa vào chân Taeyeon là một chuyện quá ư là quá đáng rồi. Taeyeon không đáng bị như vậy. Không hoàn toàn như vậy. Nàng có thể mắng cho Taeyeon một trận thay vào đó cũng được mà. Nàng đã đi quá xa rồi. Nhưng nàng cũng thầm hạnh phúc vì nàng đã làm được như vậy.

Thật rắc rối làm sao!

"Tôi sẽ đưa Tae về." Tiffany nói, mắt nhìn vào bàn chân được băng bó của Taeyeon.

"Cảm ơn cậu."

Một cảm giác tò mò chạy dọc theo cột sống của Tiffany. "Cậu chỉ nói cảm ơn thôi sao?"

Taeyeon hắng giọng. "Phải."

Vẻ bề ngoài của Taeyeon chẳng có gì thay đổi nhưng trong mắt Tiffany cô lại thật khác lạ. Một cái gì đó thoáng qua Taeyeon. Có gì đó đã thay đổi. Thế nên với một nụ cười, Tiffany lịch sự đáp lại. "Không có gì đâu, Taeyeon."

Đoạn đường đi đến xe của Tiffany tuy dài và lâu, nhưng không có gì khó khăn. Tiffany nhận ra bản thân mình tận hưởng làm chỗ để Taeyeon nương tựa và nàng rất vui vẻ để cho cô ca sĩ dựa vào người mình. Ngay khi Taeyeon đã ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, Tiffany ngồi vào ghế lái và cười tươi. "Đi thôi."

Im lặng là bầu không khí chính trong đoạn đường lái xe về căn hộ của Taeyeon. Nàng tập trung vào con đường phía trước trong khi Taeyeon nhìn ra cửa sổ vậy nên không ai trong số họ nói gì hết. Cho đến khi nàng đỗ xe lại.

[TRANS][TAENY] ROCK, PAPER & SCISSORS [END]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ