43

50 3 1
                                    

43. Quyết định

Quần chúng Phùng Ma nhận được điện thoại của đương gia nói là ngày hôm nay trở về, Lang Trì sáng sớm đã đứng ở cổng lớn tổng bộ nhìn xung quang, nhiệt liệt trông đợi chủ nhân bỏ trốn hơn hai tháng của bọn họ trở về. Buổi sáng đường núi vì ánh dương quang vẩy một tầng ánh sáng vàng rực rỡ, Lang Trì nhìn chằm chằm vào phương xa, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, sau đó càng ngày càng gần, anh không khỏi dụi dụi con mắt, mắt nhìn chăm chú một lát liền không thể tin được bắt đầu xoa mắt, lặp lại ba lần như vậy lúc này rốt cục kéo kéo ống tay áo Vệ Tụng bên cạnh, nói, "Đội trưởng, anh để cho tôi đánh anh một đấm đi, anh xem có đau hay không, nếu như đau nói lên đây không phải là mơ."

Vệ Tụng bình tĩnh nhìn nơi xa, nói, "Cậu không nhìn lầm, đúng là một chiếc xe taxi."

Lang Trì nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu như người phía trên đang ngồi thật là chủ nhân nhà anh đây nên kinh hãi bao nhiêu! Phùng Ma Tả Xuyên Trạch có một ngày cũng sẽ ngồi xe taxi?! Mở trò đùa quốc tế gì chứ?! Anh muốn hỏi tài xế taxi đoạn đường này không bị chủ nhân nhà anh điện giật choáng váng sao? Không có gặp trở ngại đụng cây đụng cột điện đụng thùng rác vân vân tất cả mọi thứ có thể đụng sao?!

Lang Trì mắt thấy chiếc xe kia ở trước mặt mình dừng lại, sau đó chủ nhân nhà anh biến mất hơn hai tháng chậm rãi từ bên trong đi ra, sau đó làm một việc khác khiến bọn họ khiếp sợ, chủ nhân nhà anh cư nhiên tự mình bỏ tiền trả tiền xe, đây là ngạc nhiên cỡ nào! Phải biết rằng Tả Xuyên Trạch trước đây căn bản cũng không mang tiền, thậm chí ngay cả lần du lịch này hắn cũng không mang tiền! Tiền hắn ở đâu ra?!

Tái xề nhìn người trước mắt muốn quay đầu đi vào, vội vàng kêu lên, "Ai ai, chàng trai chờ một chút, còn chưa thối tiền đâu!"

Tả Xuyên Trạch kỳ quái quay đầu lại, "Hửm? Nhưng tôi nhớ tôi trả tiền không nhiều không ít mà."

"Không phải không phải," tài xế vội vã xua tay, "Cậu nhớ lộn, cậu cho nhiều rồi, này, đây là tiền lẻ."

Tả Xuyên Trạch ồ một tiếng xoay người lại, nhận tiền lại đi trở về, mới vừa đi mấy bước lại bị gọi lại, "Ai ai, lại nhiều rồi, quay lại quay lại."

Lang Trì nhịn không được đầu nổi lên hắc tuyến, thầm nghĩ cách làm của ông còn có thể tiếp tục lặp lại nữa ư?!

Tả Xuyên Trạch nghe lời liền đi trở lại, như vậy lập lại vài lần, Tả Xuyên Trạch nói, "Tôi nhớ là đâu cho nhiều tiền như vậy, xe của ông là miễn phí à?"

Tài xế tiếp tục xua tay, "Không đúng, cậu còn cho nhiều hơn," tiếp tục từ trong bao lấy ra một xấp tiền mặt, "Này, đây là tiền lẻ của cậu."

Tả Xuyên Trạch hiểu rõ thu toàn bộ, một lát sau nói, "Ví của ông đã trống không, giờ không có tiền lẻ thối cho tôi nữa đi?"

"..." Tài xế ho khan một tiếng, "Thực ra tôi lại nhớ lộn, cậu cần phải cho tôi tiền xe, ừm, cậu cho thiếu."

Tả Xuyên Trạch gật đầu, ngoắc ngoắc Lang Trì ở sau lưng, người sau thấy thế ngầm hiểu từ trong lòng lấy ra một khẩu súng cung kính bỏ vào trong tay của hắn, Tả Xuyên Trạch lắc súng trong tay, cười nói, "Vậy ông nói một chút tôi xem hẳn là cho ông bao nhiêu tiền?"

Cực hạn săn bắn - Nhất Thế Hoa Thường [hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ