Trên đường trở về, Doãn Trạm vẫn trầm mặc, ngồi trên xe hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi nhíu, một bộ dáng lão tăng nhập định.
Doãn Mạt nhìn Tiểu Lưu lái xe, thấy anh nghiêm trang nhìn không chớp mắt, cô lặng lẽ tiến đến bên tai Doãn Trạm: "Như thế nào? Tức giận?"
Doãn Trạm nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Doãn Mạt vươn tay nhéo đùi anh một cái, thấy khóe mắt anh nhảy nhảy lại không có phản ứng khác, chưa từ bỏ ý định, lặng lẽ đưa tay dời đến giữa hai chân anh, nhưng rất nhanh bị bắt được.
Doãn Mạt đắc ý cười trong lòng, nhìn anh còn có thể mặt than tới khi nào!
Cô tiến sát vào bên tai anh, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, rõ ràng cảm giác được thân thể anh khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Đố kị thật lớn nha......"
Rốt cuộc Doãn Trạm nhịn không nổi nữa, bắt cô ngồi ngay ngắn lại xong, đè thấp tiếng nặng nề nói: "Trở về sẽ thu thập em."
Trường học cách nhà trọ không xa, lái xe rất nhanh đã tới.
Hai người xuống xe, một trước một sau vào nhà trọ, Doãn Mạt mở cửa vào phòng, vừa định đổi giày, đã bị Doãn Trạm kéo qua tựa trên cửa, thân thể hai người dính sát vào nhau, một tay chống đỡ trên cửa, một tay xoa người cô, ánh mắt trên cao nhìn xuống khóa cô lại, trong đôi mắt tối đen có loại bình tĩnh trước khi bão táp nổi lên.
"Một mình ăn cơm cùng người đàn ông khác, còn hơn một giờ?"
Doãn Mạt mở to mắt nhìn thẳng anh, tuy rằng cả người anh tản ra hơi thở nguy hiểm, nhưng Doãn Mạt một chút cũng không sợ. Cô vòng tay ôm thắt lưng anh, ngửa đầu, cười hỏi: "Không phải đợi ở bên ngoài rất lâu đấy chứ?"
"Hừ ——" Doãn Trạm hừ lạnh một tiếng, dời tầm mắt, không đối diện với cô.
Thật sự là tên kỳ quặc, Doãn Mạt nghĩ, nếu đã sớm đến, vì sao không gọi điện thoại cho cô đi vào tìm cô chứ?
"Rõ ràng mình là một quỷ ngây thơ, còn muốn nói em là tiểu nha đầu." Doãn Mạt nhéo nhéo mặt của anh, lại kiễng chân, chạm nhẹ môi anh một cái: "Học trưởng Tử Dương là anh họ bạn cùng phòng em, lúc đầu vốn em không biết là một mình ăn cơm với anh ta, nếu biết cũng sẽ không đáp ứng, đừng nóng giận được không?"
Doãn Trạm vươn tay ôm siết cô vào trong ngực, cúi đầu chụp lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Qua một lúc lâu, anh mới thoáng tách ra, chống đỡ chóp mũi của cô hỏi: "Không phải là anh...... Có hơi già rồi?"
"Cái gì?" Doãn Mạt khoa trương trừng lớn mắt nhìn anh, còn không dám tin tưởng đào ngoáy lỗ tai.
Thấy cô làm bộ dáng buồn cười, rốt cuộc Doãn Trạm lộ ra tươi cười, anh cọ xát môi của cô, hơi thở dây dưa, hoặc liếm một chút, hoặc hôn một chút, chính là không vào sâu, chậm rãi ma sát, lại càng trêu chọc bức người. Tay anh cũng dọc theo đường cong Doãn Mạt vuốt ve qua lại, cách quần áo, hoặc xoa hoặc ấn......
Doãn Mạt bị châm ngòi, hơi thở càng ngày càng nặng, cả người không có sức, cô dựa sát vào Doãn Trạm, đặt sức nặng thân mình trên người anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Em Gái, Anh Yêu Em !
RomanceAnh tám tuổi, cô vừa sinh ra, anh ghét cô... Anh mười ba tuổi, cô năm tuổi, cô nói: "Anh hai ôm ôm." Anh nói:"Đừng chạm vào tôi, tránh ra." Anh mười lăm tuổi, cô bảy tuổi, cô hỏi: "Anh hai vì sao anh lại thiếu một chân." Anh lạnh lùng nhìn cô một c...