Vẫn nhớ rõ ngày đó, bầu trời màu lam, dòng nước lạnh sau những ngày không có ánh nắng, Vu Giai Thần không thể chờ đợi được muốn đi ra ngoài chơi, vì vậy liên tục quít lấy Tống Hãn.Ngày đó, tính tình Tống Hãn vô cùng tốt, đáp ứng mang cô đi công viên chơi, ở công viên được nữa giờ, thì hắn nói phải về nhà xem ít đồ, cô cũng không cốt khí bị một cây kem dụ hoặc, nắm tay anh trai về nhà.
Trong nhà yên lặng, ba đi Mĩ công tác khoảng một tuần, mẹ cho những người giúp việc trong nhà nghỉ hết, cho nên khi về gặp không ai khác, Lên tới lầu hai, cô nghe được âm thanh rất kỳ quái, rõ ràng là tiếng cười, nhưng sao kiều như vậy. quyến rũ như vậy, cô như biết được đó là tiếng cười của mẹ cô
"Mẹ.."
Một ngón tay chống đỡ đến bờ môi cô, cô lập tức im lặng hoang mang nhìn về phía Tống Hãn. Tống Hãn nắm tay cô men theo âm thanh đi lên phía trước, họ đi thật nhẹ nhàng. Dọc theo đường trên mặt đất là giầy, y phục bị ném loạn, mất trật tự đến quỷ dị, cô nhận ra kia là váy của mẹ, còn có quần và y phục khác mà cô không biết.
Cách phòng cha mẹ một khoảng ngắn, tiếng cười rõ ràng, còn kèm theo một kiểu thở dốc kỳ quái, giống như người rất không thoải mái. Chẳng lẽ mẹ ngã bệnh. Trong lòng cô khẩn trương, bước chân nhanh hơn muốn chạy đến đẩy cửa phòng, nhưng Tống Hãn cầm chặt tay cô, ngăn cô lại.
Tống Hãn nâng tay lên nhẹ khẽ đẩy cửa ra một khe hỡ, Vu Giai Thần đi tới gần nhìn, thấy một cảnh tượng mà cuộc đời cô vĩnh viễn không quên. Mẹ cô cùng một nam nhân làm chuyện rất thân mật, mà nam nhân kia không phải ba của cô. Thân thể trần truồng, thở dốc nặng nề, động tác vội vàng, hình ảnh xấu xí này làm cho cô trở nên ngốc đi.
Vu Giai Thần nhìn Tống Hãn, Tống Hãn không nhìn trong phòng mà đang nhìn cô, một ánh mắt lạnh lùng khó hiểu nhìn cô, Tống Hãn rất tĩnh táo, yên lặng cùng cô rời đi nơi kịch chiến đang diễn ra. Lên đến lầu ba, đến phòng của Tống Hãn, cô lập tức khóc lên, nghĩ nhào vào ngực hắn, lại bị hắn đẩy ra.
"Anh trai, anh.."
"Khóc cái gì?" Tống Hãn cười lạnh
"Anh trai... mẹ.." Vu Giai Thần khóc đến khuôn mặt đỏ bừng.
"Rất bình thường, không phải sao?"
Bình thường? Sao lại là bình thường? Mẹ của cô kiều diễm, mị hoặc, trong mắt cô, cha mẹ tình cảm vô cùng tốt, mẹ làm sao có thể phản bội ba cùng nam nhân khác ...ô ô ô... thật đau lòng.
Tống Hãn từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một bao thư giấy đưa cho cô.
"Cái gì vậy..."
"Tự xem đi".
Vu Giai Thần vừa khóc, vừa run run mở bao thư, hình ảnh hai người thân mật đánh thẳng vào mắt cô.
Thế giời này, thật quá ác nghiệt.
Cô dùng sức ném ấp ảnh đi, thét lên: "Anh vì cái gì cho tôi xem hình này? Vì cái gì?"
Vu Giai Thần nổi điên lên, dùng răng bén nhọn cắn lên bả vai anh trai yêu mến của mình, như thú con bị thương, ngoại trừ phát tiết, chỉ có phát tiết. Tống Hãn bình tĩnh để cô cắn, máu đổ ra từ nơi cắn, cô cảm nhận được hàm răng của mình sắp cắt đứt, đôi môi chết lặng từ từ thả miệng ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thương xót hô: " Anh, anh...". Ngoại trừ khóc cô chẳng biết phải làm sao cả. Hôm nay tất cả mọi người trở nên thật kỳ quái, mẹ như vâỵ, ngay cả anh trai cũng vậy.
"Không cắn nữa à?"
''Anh trai..."
"Rất tốt!"
Tống Hãn mỉm cười, đột nhiên một tay đẩy cô ngã xuống giường, tay nắm ở cổ cô, khẽ hết sức, làm cho cô không cách nào hô hấp được.
"Những hình kia, cô cảm thấy ba cô mà nhìn thấy sẽ như thế nào?"
Cô hô hấp không thông, không cách nào nói chuyện nhưng vẫn liều mình lắc đầu. không cần phài, không thể để cho ba biết, nếu không mẹ nhất định sẽ.... Mẹ cho dù làm chuyện như vậy, nhưng vẫn là mẹ của cô, cưng chiều cô, yêu thương cô, cô không muốn cha mẹ ly hôn, cô không tiếp nhận được, dù chỉ là nghĩ, cũng làm cho cô sợ hãi đến phát run.
"Không nói cho ông ta biết?" Tống Hãn buông lõng ngón tay một chút.
Không khí tràn vào phổi, Vu Giai Thần chẳng quan tâm hô hấp, liều mình gật đầu. cô còn quá nhỏ, căn bản không biết xử lý việc này thế nào, duy nhất khẳng định là, không được cho ba biết chuyện, không để cho ba mẹ ly hôn, cô không muốn mất đi bọn họ.
"Tại sao tôi phải làm vậy?"
Tống Hãn vuốt ve từng sợi tóc của cô, hắn ôn nhu như anh trai quen thuộc của cô.
"Anh trai.."
"Đừng để tôi nghe được hai chữ này". Hắn thấp giọng, nghe hết sức nguy hiểm. Một Tống Hãn mà cô chưa từng biết, lập tức làm cho cô im lặng.
"Muốn tôi không nói sẽ phải trả cái giá cao, cô trả được không?" Ngữ điệu của hắn làm cho cô không hiểu.
Cô quá nhỏ, thật sự không hiểu, cô chuyện hiểu chuyện này không cho ba biết được, cô muốn ba, cũng muốn mẹ, lần đầu tiên trong đời, Vu đại tiểu thư cao ngạo học cách thỏa hiệp. Tống Hãn yên lặng nhìn cô, cái ánh mắt lạnh lùng làm cô run lên.
Một hồi lâu, hắn cười lên một cách lương bạc và châm chọc: "Quả nhiên cả cái gia đình này đều chảy dòng máu lừa gạt". Vu Giai Thần không hiểu, hoàn toàn không hiểu
"Tốt, Vu Giai Thần, tôi đáp ứng cô". Tống Hãn cầm bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô, một thiếu niên mười lăm tuổi, đã đầy đủ cường đại, cường đại đến mức trong mắt hắn, cô nhỏ yếu không chịu nổi một kích.
"Bắt đầu từ hôm nay, cô phải nghe tôi, triệt để nghe theo."
Từ đó về sau, Tống Hãn không còn là anh trai đáng kính nữa, mà biến thành ác ma. Anh trai của cô đã biến mất. Về sau, cô hoàn toàn biết được Tống Hãn đáng sợ đến mức nào.
Trước đây hai tháng hè là thiên đương của cô, giờ chỉ là ác mộng. Nhưng cũng thật may, một năm chỉ có hai tháng đó, mà hai tháng đó ở cạnh hắn cũng không phải làm quá khó chịu. Tống Hãn trời sinh tỉnh táo hơn người, tuổi còn nhỏ cũng đã phong độ, hắn chưa bao giờ chửi mắng người cũng sẽ không động thủ, chỉ nói chuyện ôn hòa. Hắn đối với cô là không đếm xỉa, mặc cô chạy loạn đi dâu. Thời gian đầu ở Anh Quốc tương đối nhẹ nhàng. Nhưng khi cô mười sáu tuổi đã xảy ra một biến động lớn...
BẠN ĐANG ĐỌC
|REUP| Rất khó không yêu - Chu Khinh
Lãng mạnDo rất thích truyện của Chu Khinh nên mình reup và RE-EDIT để cho bản thân dễ theo dõi đọc. Mình chưa xin phép nên mình sẽ trích nguồn đầy đủ. Xin nhắc lại là mình chỉ re-edit nghĩa là chỉnh sửa lại một số chi tiết nhỏ trong truyện như viết thường...