Vu Giai Thần mí mắt chua xót mở ra, thân thể giống như không phải của mình, bên tai truyền đến tiếng đánh máy bàn phím, vài phần quen thuộc, vài phần xa lạ.Thân thể vẫn đau, đau nhức hết lần này đến lần khác, một thân khô mát, xem ra cô đã tắm rửa qua, bôi thuốc, nhưng làn da nhạy cảm vẫn nóng rực, mà ngay cả sợi tơ chăn đơn ma sát, thật giống như đều thành không chịu nổi.
Vu Giai Thần trằn trọc nghiêng đầu nhìn thân ảnh kia. Đồ ngủ màu xanh đậm mềm mại khoan thai, những sợi tóc đen nhánh trơn mượt làm cho nguoi ta muốn đưa tay vuốt ve, bả vai rộng lớn, còn có cánh tay rắn chắc, cô nhớ rõ chỗ đó lực lượng và cường đại đến có thể đem cô giơ lên chống đỡ đến trên tường.
Khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, cô hô hấp rối loạn, thân thể nơi nào đó nổi lên sự mỏi nhừ quái dị, lúc này cô cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi phi thường.
"Tỉnh rồi, đi ăn cái gì?"
Thanh âm trong trẻo và lạnh lùng, cô từ từ tỉnh lại. Tống Hãn không quay đầu lại mà biết cô tỉnh lại, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế. Vu Giai Thần đưa tay đè lên dạ dày trống trơn, bữa ăn ở trên máy bay nuốt ko trôi, cả ngày ko có ăn gì, hơn nữa lúc nãy.... Thể lực hoàn toàn hao tổn vô ích.
Cô thực sự đói bụng, nghe lời đứng dậy chuẩn bị ăn cơm, phát hiện cánh tay của mình đều mềm nhũ, nổi lực thật lâu cuối cùng mới bò dậy. cầm lấy váy ngủ bên gường mặc lên, vừa đứng dậy bước đi một bước, liền cảm thấy da thịt giữa hai chân chua xót đau đớn, cô thiếu chút nữa kêu đau. Cô đột nhiên tức giận, giận chính mình, à mang theo cái giận đó trộm trừng người nào đó một cái. Từ khi nào mà Vu gia đại tiểu thư trở nên đáng thương như vậy, hèn mọn như vậy, đến ngay cả việc trừng Tống Hãn chỉ dám len lén trừng.
Vu Giai Thần cắn răng, nhịn đau nhức hướng ra ngoài phòng ngủ mà đi. Tòa biệt thự nhỏ này là điển hình kiến trúc ở Anh. Những tòa biệt thự thế này thường thấy ở Cambridge, tổng cộng có ba tầng lầu thêm một khu vườn hoa nhỏ, mặc dù mùa xuân chưa đến, nhưng hoa vẫn nở, cây canh sum xuê, cây thông xanh lung.
Tống Hãn là người luôn an bài cuộc sống một cách thỏa đáng. Tòa biệt thự này cũng vậy, Phòng bếp ở lầu một, chiếc nồi " sùng sục đô" bốc hơi nóng, mở năp lên, một mùi thơm ngát khuếch tán, cháo ngân hạnh nấu với ốc khô, thanh hâm nhuận phổi, dưỡng nhan, đối với cô lúc nào đặc biệt tốt. Sương mù ấm áp phun lên mặt cô, nhiệt độ làm cho cảm giác ướt át đó thối lui.
Một chén cháo ngân hạnh mượt mà, ăn một muỗng vào miệng, mềm mại thanh nhã hương vị thực tuyệt. Tống Hãn là một người như vậy, làm bất cứ việc gì đều tốt như vậy, dù đơn giản chỉ làm một bát cháo cũng có thể ngon như vậy, đối với người này hình như là ko có chuyện khó khăn.
Vu Gia Thần ăn một muỗng rồi lại một muỗng, bởi vì đói, cũng bởi vì muốn ngăn chính mình ko nghĩ ngợi nhiều. Thân thể cô luôn luôn khỏe mạnh, ngoại trừ việc không thích ứng đi đường dài, mỗi lần như vậy thật mệt mỏi. chén cháo ngân hạnh ốc khô này thật thích hợp, mặc kệ Tống Hãn cố tình hay vô ý nấu chén cháo này, cô không muốn nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Hãn đối với cô tốt một phần, về sai sẽ lấy lại một trăm phần.
Trước đây, Vu Giai Thần chỉ cần anh trai, không cần bât luận kẻ nào khác. Khi đó cô tính nhiệm hắn đến cỡ nào, toàn tâm toàn ý, chỉ mong đi theo hắn, hắn nói bất kỳ lời nào cô cũng nghe theo, cũng chỉ nghe mình hắn. Mỗi ngày đều quấn lấy hắn, đến ngay cả ba cũng ghen tỵ. Đúng vào ngày đó, trong nháy mắt trời đất biến đổi, nhanh đến làm cho cô không có chút nào chuẩn bị.
Tống Hãn vào học kỳ cuối cùng trước khi sang Anh Quốc chuẩn bị học cao trung, cô khi đó mới biết, thì ra anh trai sinh ra tại Anh Quốc, đến bảy tuổi được được ba nhận nuôi đưa về Đài Loan.
Tại sân bay, Tống Hãn phải đi Anh Quốc, Vu Giai Thần khóc đến kinh thiên động địa, la hét muốn đi cùng hàn, nếu không phải năm ấy cô còn quá nhỏ thì cô đã theo hắn đi Anh Quốc rồi.
Tống Hãn đi rồi, cô luôn không vui, cơm không ăn, ngay cả thứ cô thích nhât là kem cũng ko hấp dẫn được cô, ngày ngày ở trong ở phòng anh trai nhớ hắn. Khi đó cô ko biết tại sao lại thích Tống Hãn đến vậy, không có hắn bên cạnh cuộc sống không có trọng tâm.
Thật vất vả tới kỳ nghĩ hè, cô nhất quyết phải đi Anh Quốc gặp Tống Hãn, cha cô muốn giữ cũng không được, me cô thì cưng chiều hết mức, hơn nữa Tống Hãn gọi điện về nói, sẽ săn tốt cho em gái và để cô có thể học tập ngôn ngữ. Đối với con trai yêu thương con gái như vậy, cha mẹ Vu vui vẻ chấp nhận, kể từ đó mỗi năm Vu Giai Thần đều đến Anh Quốc hai tháng.
Sau khi đến Anh Quốc, cô phát hiện anh trai giống như không giống nhau, rất lãnh đạm, có thể là cô thật ngốc, chỉ muốn nhìn thấy hắn. lúc từ Anh Quốc trở về, cô lại một lần nữa khóc đẫm đôi mắt trèo lên máy bay.
Năm thứ hai nghỉ đông, Tống Hãn từ Anh Quốc trở về Đài Loan mừng năm mới, làm cô vô cùng vui vẻ. nhưng cái năm ấy....
BẠN ĐANG ĐỌC
|REUP| Rất khó không yêu - Chu Khinh
RomanceDo rất thích truyện của Chu Khinh nên mình reup và RE-EDIT để cho bản thân dễ theo dõi đọc. Mình chưa xin phép nên mình sẽ trích nguồn đầy đủ. Xin nhắc lại là mình chỉ re-edit nghĩa là chỉnh sửa lại một số chi tiết nhỏ trong truyện như viết thường...