Cầu xin anh, đừng ép tôi!
Mạch Sanh Tiêu chạy vô cùng nhanh, cô thật muốn chạy trốn tới một nơi mà mãi mãi sẽ không có Duật Tôn xuất hiện ở đó, cô mang giày cao gót, bị vấp phải một thứ gì đó, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất xi măng.
Cô nằm ở đó, đau đến không đứng dậy được.
Thư Điềm cùng Đào Thần đuổi theo, Đào Thần vội khom lưng đem cô ôm lấy, "Sanh Tiêu, em không sao chứ?"
Mạch Sanh Tiêu lòng bàn tay bị trầy da, cô ngồi trên mặt đất xi măng lạnh như băng, nhìn xuống sườn xám lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, Đào Thần cùng Thư Điềm dùng sức đỡ cô đứng lên" Sanh Tiêu, cậu đừng như vậy, đừng dọa tớ."
"Thư Điềm, tớ chịu không được." Mạch Sanh Tiêu rốt cục cũng nhịn không được nữa tại đây hét lớn lên, gào khóc đứng dậy, cô hoàn toàn bất chấp hình tượng, Đào Thần lấy khăn ra tự tay lau đi vết máu trên bàn tay của cô, Sanh Tiêu bị nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm của cô dâu, làm cả khuôn mặt bẩn không chịu được.
"Sanh Tiêu, sẽ có cách mà, em đừng vội." Chuyện này vượt quá sự suy đoán trước của tất cả mọi người, Đào Thần chán nản ngồi ở đó, thần sắc hoãn loạn, dường như sự hoãn loạn cũng không ít.
"Em. . . . . . Còn có thể có cách nào sao?" Sanh Tiêu nghẹn ngào không thôi, nước mắt được bộ sườn xám màu đỏ hấp thụ sạch sẽ, cô cuối cùng cũng hiểu ra Duật Tôn tại sao lại chắc chắn như vậy, cuối cùng cũng biết hắn làm sao có thể có lòng tốt mà tại trong hôn lễ mà chịu buông tha cho cô.
Thì ra là hắn đã sớm đoán ra Sanh Tiêu và Đào Thần còn chưa đi đăng ký kết hôn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem cô vô cùng vui vẻ với chuyện hôn nhân này, nhìn xem cô dè dặt không dám đi đụng vào hắn, nhìn xem ảnh cưới của cô và Đào Thần bị đốt thành tro bụi. . . . . .
Hôm nay, nói không chừng lại nhìn xem cô trả lại nhẫn cưới cho Đào Thần.
Hôn nhân này cô chờ đợi đã lâu, thì ra chỉ là câu chuyện cười, Mạch Sanh Tiêu đi đến bên Đào Thần khóc thảm thiết, thì ra là, cô lại là người phụ nữ đã có chồng!
Cô không ngừng khóc, cười, thần sắc trong thoáng chốc, phảng phất là đang nằm mơ, Đào Thần một lòng cùng cô đi đến nay, cô qua loa mà lại sống tạm bợ, mà hắn, lại chịu tiếp nhận cô toàn bộ không chịu buông, Mạch Sanh Tiêu do dự, cuối cùng cũng chịu bước tiếp một bước, muốn tốt cho mình nên vui vẻ mà sống. Cô thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ có chỗ nào lại một lần nữa đắc tội Duật Tôn, cô cẩn thận bảo vệ mối quan hệ của mình và Đào Thần, lại không nghĩ rằng, trong mắt người ngoài tờ giấy vụn kia, lại cũng đủ phá hủy toàn bộ hạnh phúc của cô.
Cô nghĩ có một cái nhà, một cái ở đâu cũng không sao. Cô cũng muốn có người yêu, có thể thay ba mẹ mà đối xử tốt và yêu thương cô, Đào Thần rất yêu cô, Mạch Sanh Tiêu so với ai khác đều thấy rõ ràng nhất, cô biết rõ sống cùng với hắn, cô sẽ rất hạnh phúc.
Ít nhất, sẽ không bị tổn thương.
Lòng của cô, cũng sẽ không lại đau nhức.
Khí trời vốn là có khói mù tối đen, lúc này, lại có mưa nhỏ lẻ tẻ rơi xuống, ba người ngồi ở trên ghế dài dưới cây ngô đồng, Mạch Sanh Tiêu mở to đôi mắt, mưa cứ liên tiếp rơi xuống lá cây vốn là yếu ớt nên không chịu nổi, nước mưa theo lá chảy xuống đến đáy mắt Sanh Tiêu. . . . . .
"Sanh Tiêu, Sanh Tiêu?" Thư Điềm đột nhiên thấy cô im lặng, vội vỗ vai của cô, mới phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt.
"Sanh Tiêu, em làm sao vậy? ! " Đào Thần vội vàng lấy lại tinh thần, ôm lấy mặt Mạch Sanh Tiêu rồi gọi cô.
"Không ổn rồi, nhanh đưa đến bệnh viện." Thư Điềm cầm lấy túi xách bên cạnh, vội vàng chạy đi lấy xe đưa Mạch Sanh Tiêu đến bệnh viện.
Sanh Tiêu đi vào một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cô mặc quần jean cùng giày bó bình thường, cùng một áo khoác màu vàng nhạt dài phủ qua gối, Sanh Tiêu khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống nhìn qua cách ăn mặc trên người, trang phục này hình như là cô mặc khi lần đầu tiên gặp phải Duật Tôn.
Cô đứng ở ngoài cửa, có chút gì đó không hiểu nỗi, bởi vì cô cũng không nhận ra chỗ này là đâu, bên ngoài trước mắt là bụi gai, cô không đi qua được, cho nên chỉ có thể vào phòng.
Giơ cổ tay lên gõ xuống cửa, cửa lại tự động mở ra.
Mạch Sanh Tiêu lên tiếng hỏi, "Xin hỏi, có người ở đó không?"
Bên trong tiếng vang rất lớn, tựa như đinh tai nhức óc.
Cô quyết định đi vào, nhà này có nhiều phòng ở, phòng khách thì có chừng trăm mét vuông, Sanh Tiêu đứng ở dưới chùm đèn thủy tinh lớn, ở góc tường, còn có đặt một khung đàn dương cầm.
Cô đi qua, hai tay tại hắc bạch khóa thượng mà di chuyển, đàn ra khúc nhạc du dương động lòng người.
"Gâu Gâu--" Đột nhiên, có con chó Mông Cổ vẫy cái đuôi ngoắt ngẩy xông đến bên cô, Mạch Sanh Tiêu mừng rỡ khom người, "Hải Bối, Hải Bối, tao rất nhớ mày a."
"Sanh Tiêu."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, "Dì Hà?"
"Sanh Tiêu, con cuối cùng đã trở lại?"
Lời mà dì Hà nói ra làm cô sững sờ không hiểu nỗi, Mạch Sanh Tiêu đứng lên, "Dì Hà, dì làm sao có thể ở đây? Đây là đâu a?"
"Đây là nhà của con a! " Dì Hà nhìn qua Sanh Tiêu với vẻ kỳ lạ, "Dì định hỏi con, con làm sao biết đường mà có thể trở về?"
"Không đúng, con không có nhà, đây không phải nhà của con."
"Đây là nhà của con."
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía bên cạnh, không có một chút ấn tượng nào, Dì Hà ánh mắt kỳ lạ, chằm chằm nhìn thấy cô toàn thân đang run lên, ", Đào Thần ở đâu?"
"Đào Thần? Sanh Tiêu, con đang nói cái gì ở đây thế? Trên đời này không có người nào tên Đào Thần cả."
Cô nghe nói vậy sợ tới mức hét to, "Không có phải thế, con vừa cùng Đào thần kết hôn, hắn là chồng của con! "
"Sanh Tiêu, vậy anh ta có thể đang ở trên lầu, dì đưa con lên lầu."
Mạch Sanh Tiêu đi theo dì Hà lên lầu, bà mở một cái cửa phòng ra, "Đi vào đi, Đào Thần ở bên trong."
Sanh Tiêu vừa mới bước bàn chân di vào, cả căn phòng lại giống như là phát sinh cơn động đất, cô sợ hãi muốn chạy đi, hai tay đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện chính mình bị giam tại một nơi giống trong lồng sắt.
Dì Hà ôm Hải Bối đi đến bên cô và cười, Mạch Sanh Tiêu vội vàng kêu cứu.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa, Sanh Tiêu thấy không rõ mặt của hắn, "Cứu tôi với, thả tôi ra ngoài."
"Sanh Tiêu, em cuối cùng cũng đã trở lại."
"Anh là ai? Đào Thần ở đâu?"
"Sanh Tiêu, em còn chưa có nói cho tôi biết, em có thích hay không chết tại căn phòng này? Đây là tôi cố ý vì em mà chuẩn bị, xem, cái lồng sắt này cũng là tôi làm theo yêu cầu cho em này, tôi nghĩ đem em nhốt tại nơi này cả đời, làm như vậy, em sẽ không nghĩ tới việc rời tôi mà đi, mỗi ngày tôi đều bảo cho dì Hà đem đồ ăn đưa lên đến, em không cần đi ra ngoài, thật tốt. . . . . ."
"Không, tôi không muốn ở nơi này, thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Đào Thần! Anh ấy ở đâu. . . . . ."
"Đào Thần?" Người đàn ông chống tay lên cằm, giống như đang suy tư, "Nơi này không có người này."
"Anh đã làm gì anh ta rồi, nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu? ! "
Hắn đi vào phòng, nhưng Sanh Tiêu vẫn là thấy không rõ mặt của hắn, "Đào Thần? Hắn đã chết."
"Không. . . . . ."
"Mạch Sanh Tiêu, em xem xem tôi là ai?" Người đàn ông đến gần, rõ ràng là khuôn mặt bướng bỉnh.
"Không, không. . . . . ."
"Sanh Tiêu, Sanh Tiêu! " Có người dùng sức lay động ở hai vai của cô, Mạch Sanh Tiêu đột nhiên tỉnh dậy, phía sau lưng giống như thấm ẩm ướt bởi nước lạnh, Thư Điềm cầm lấy khăn mặt lau đi lau lại mồ hôi trên trán cho cô, "Làm tớ sợ muốn chết, cuối cùng cũng tỉnh lại."
"Thư Điềm." Môi của Sanh Tiêu khô nứt, Đào Thần bên cạnh dùng vải bông thấm nước chậm ướt cánh môi cho cô, "Anh đang ở đây?"
"Em đang ở trong bệnh viện."
Mạch Sanh Tiêu giơ bàn tay lên, mới phát hiện một tay đang tại truyền nước biển, "Em làm sao vậy?"
Cô lấy tay còn lại che đi hai mắt mệt mỏi.
"Em té xỉu tại ven đường, không sao cả, truyền hết hai chai nước biển là có thể về nhà."
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, cô đơn có ánh trăng chiếu xuống, "Đào Thần, trong nhà ra sao?"
"Ba mẹ anh đang đến đây, còn các người thân khác có cô chú anh họ tiếp đãi rồi."
"Ba mẹ cũng đã mệt mỏi, hãy để cho bọn họ ở nhà sớm nghỉ ngơi đi a."
Đào Thần cầm tay Sanh Tiêu, hắn đem mặt áp lên trên mu bàn tay của cô, như vậy Mạch Sanh Tiêu nhìn lại chỉ có thể thấy gò má khẩn trương của hắn, cô cả ngày không cũng chưa ăn qua miếng gì, Sanh Tiêu khó chịu dưới miệng, cổ họng đau rát giống như lửa đốt, "Đào Thần. . . . . ."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn vào hai con mắt Mạch Sanh Tiêu, ánh mắt cô mông lung, "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lời nói Sanh Tiêu vừa thốt ra, nước mắt đã đi theo rơi xuống.
Đào Thần cầm chặt tay của cô không buông ra, càng như vậy, trong lòng Sanh Tiêu lại càng cảm thấy khó chịu, cô phát hiện ra bị hôn thú trói buộc nhưng cô lại không hề có năng lực phản kháng, "Đào Thần, lúc trước chúng ta còn có thể cây ngay không sợ chết đứng muốn cùng nhau sống chung, hôn nhân của chúng ta người khác không có quyền làm chủ, chính là, từ nay về sau phải làm sao bây giờ? Trong nhà ai cũng biết chúng ta kết hôn, ba mẹ anh sau khi đến bệnh viện, em phải giải thích sao với bọn họ đây? Hiện tại quan hệ của chúng ta, có thể lấy cái gì mà mặt đối mặt với be mẹ đây?"
Liên tiếp nhiều vấn đề, làm cho Đào Thần cũng im lặng không trả lời được.
Thư Điềm ôm chặt lấy cô, "Sanh Tiêu, đừng nghĩ vậy mà khó xử cho chính mình, sự việc sẽ không mãi tệ như vậy, luôn luôn có cách giải quyết mà."
"Thư Điềm, cậu không cần an ủi tớ, "Mạch Sanh Tiêu nửa ngồi dậy, sườn xám màu sắc tươi đẹp mà chói mắt so với màu trắng của ra giường rõ ràng là tương phản, đầu giường ngọn đèn phát ra ánh sáng yên tĩnh, "Hiện tại, cho dù tớ nghĩ cũng đừng nghĩ đến Duật Tôn sẽ ly hôn, hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý, hắn đã biết trước tớ không cách nào làm được giấy kết hôn, đang chờ tớ chui đầu vô lưới."
"Sanh Tiêu, chúng ta có thể đợi, không phải là ly thân hai năm pháp luật có thể phán quyết ly hôn sao?"
Mạch Sanh Tiêu thở dài, con mắt sưng đỏ, "Đào Thần, Duật Tôn có quyền có thế, cho dù ta có khởi tố ly hôn, hắn nếu như không muốn, ta cho dù có cầm nhiều chứng cứ hơn nữa đều không dùng được."
Đào Thần nhất thời cũng mất đi chủ ý, Thư Điềm cũng không có lên tiếng, nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại, trừ phi Duật Tôn có thể chủ động buông tay, bằng không trong lời mà nói, Mạch Sanh Tiêu cùng Đào Thần một chút hy vọng là đường sống đều không có, có thể cô mơ hồ luôn nhớ rõ câu nói hung ác kia của Duật Tôn nói ra, đối với Sanh Tiêu, hắn vĩnh viễn không buông tay.
Mẹ Đào lúc bước vào với tâm trạng lo lắng, lễ hoa trước ngực còn chưa kịp lấy xuống, "Như thế nào đang vui vẻ đi chứng thực, chuyện gì xảy ra mà phải đến bệnh viện?" Bà ngồi vào mép giường bên Cạch Sanh Tiêu, một tay đặt lên trên trán Sanh Tiêu, "Không có sao chứ?"
Mạch Sanh Tiêu khóe miệng dưới khẽ lay động, lại không biết phải xưng hô như thế nào.
Mi mắt cô rũ xuống, "Không sao, không có việc gì hết."
"Sanh Tiêu, chuyện đã qua rồi đừng nghĩ nữa, hắn muốn tới hôn lễ làm ồn ào cả lên cũng không phải việc con có thể quyết định, qua đêm nay thì tốt rồi, từ nay về sau, con có chúng ta là người thân trong nhà, cũng không phải là cô đơn một mình nữa."
Con mắt Mạch Sanh Tiêu chua xót càng phát ra khó chịu, có thể cùng những người tốt như vậy chung một nhà, là hạnh phúc của cô, mà có lẽ là cô mệnh khổ từ nhỏ, nên không có phúc để nhận được.
Thư Điềm đứng ở bên cạnh lau nước mắt, cô quay lưng lại, nhìn thấy những cảnh tượng khó chịu thế này cô chỉ càng thêm muốn khóc.
Mạch Sanh Tiêu không biết nên giải thích như thế nào, Đào Thần ngồi ở bên cạnh, nửa ngày cũng không nói câu gì, Mẹ Đào có ý an ủi cô, Mẹ Đào là người lương thiện, bà biết rõ Đào Thần yêu mến Sanh Tiêu, cho nên đối với Mạch Sanh Tiêu, cũng dành nhiều tình cảm bao dung và yêu thương.
Sanh Tiêu khóe môi cắn chặt lại, cô nghiêng người đứng dậy ôm lấy mẹ Đào, "Mẹ, mẹ. . . . . ."
"Tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc, khóc một hồi là làm hư con mắt đó."
Mạch Sanh Tiêu cảm giác thật sự giống như đang ôm lấy mẹ mình, trước kia, mẹ cô cũng luôn an ủi cô như vậy, Sanh Tiêu khóc khàn cả giọng, cô khó có thể mở miệng, không biết nên mở miệng nói như thế nào chuyện cô còn chưa ly hôn.
"Mẹ. . . . . ." Đào Thần bên cạnh con mắt cũng có chút đỏ.
"Thần Thần, Sanh Tiêu truyền hết bình nước biển này là có thể xuất viện?" Ba Đào tại bên cạnh nhìn vào bình nước biển đang từng chút một chảy xuống, "Trong nhà phòng tân hôn vẫn chờ hai con đấy."
Mẹ Đào cũng cười nói, "Đúng thế, đêm tân hôn phải ở trong tân phòng mới may mắn chứ."
Người lớn nguyện vọng rất đơn giản, dù sao còn có nhiều người thân như vậy nhìn xem, hơn nữa ban ngày lại có chuyện kia xảy ra, nếu như buổi tối vẫn chưa về nhà mà nói, chỉ sợ mọi việc sẽ khó mà giải quyết xong.
"Mẹ, "Đào Thần hiểu được tâm tình lúc này của Sanh Tiêu, "Con nghĩ chúng ta đêm nay nên trở về thị trấn Lâm Thủy đi, Sanh Tiêu thân thể mệt mỏi, bác sĩ nói nên nằm nghỉ ngơi trên giường là tốt nhất."
"Như vậy a. . . . . ."
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy thần sắc ảm đạm của mẹ Đào, cô vội vàng nở nụ cười miễn cưỡng, "Đào Thần, không sao cả, để cho truyền hết nước biển này là chúng ta có thể trở về rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Chìm trong cuộc yêu
RomansTác giả Thánh Yêu là một trong những tác giả viết truyện ngôn tình sắc hay nhất mà mình biết. Ngoài truyện Ám Dục thì "Chìm Trong Cuộc Yêu" cũng là một truyện đáng để đọc nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình này. *** Văn án: Lần đầu tiên của người c...